Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 244: Kiệu Xe Diễu Hành



Chương 244: Kiệu Xe Diễu Hành

Thiên Vỹ Yêu Vương đã về tới Thiên Vỹ Thành.

Tâm trạng của nàng ta lúc này có chút khó chịu trong lòng.

"Yêu Thố, lấy giúp t tẩu thuốc."

Yêu Thố giật mình.

Đại nhân hôm nay h·út t·huốc ?

Hôm nay có chuyện gì xảy ra tại Hắc Y Hội sao ?

Thiên Vỹ Yêu Vương rất ít khi dùng tẩu thuốc của mình, chỉ khi có tâm sự nàng mới ngồi tại hòn non bộ trước phòng, rít tẩu thuốc.

Nàng vừa than thở vừa phà khói thuốc.

" Chả bao giờ mọi việc theo ý ta muốn cả."

"Có lẽ ngày mai, nó vẫn sẽ lại như vậy."

Làn khói bay bổng mà đem lời than thở của nàng lên tận cung trăng giữa trưa hè.

Hoàng hôn đã buông xuống

Ánh mắt đờ đẫn mà nhìn trời.

Chả biết ngày đêm.

"Phải đi thôi, Lễ Hội Yêu Ma sắp bắt đầu rồi."

.

.

.

Đại điện Hắc Y Thiên Ma.

Một cánh cổng không gian vừa mở ra.

Hắc Y Thiên Ma nhìn nó, không có chút gì ngạc nhiên.

"Về rồi đấy à ? Có vẻ như nó là một hành trình khó khăn nhỉ ?'

Một chú hồ ly nhảy ra từ cánh cổng không gian kia.

Lắc lắc mạnh người, để nước dính trên bộ lông của nó rơi ra hết.

Sau đó nhảy một cái, hóa thành hình người.

"Ngài không biết được đâu."

Là Tuyết Nguyệt.

"Kiểu nào tôi cũng bị sếp mắng cho coi."

Hắc Y Thiên Ma bật cười.

"Nếu cần thiết, ta sẽ nói giúp cho."

"Không sao đâu." Tuyết Nguyệt lắc đầu.

Tuyết Nguyệt mở thông báo nhìn thời gian.

"Gần đến lúc rồi."

Nàng nắm chặt tay.

Hi vọng là mình làm được.

Hắc Y Thiên Ma nhìn ánh mắt kiên định của Tuyết Nguyệt, cũng không khỏi tán thưởng.

"Như Ngọc, ngươi nhận được một đệ tử đáng đồng tiền bát gạo đấy.

.

.

.

Người dân Yêu Tộc đang tụ họp tại Thiên Vỹ Thành, ngày một đông.

Đây là một lễ hội đúng nghĩa, Thiên Vỹ Thành rộng lớn lúc này vẫn phải đông nghẹt người.



Ầm ầm ầm.

"Oa...! Nhìn kìa !"

Trên trời lúc này, vô số dị thú bay lượn.

Mang theo đó là vô số ánh sáng rực rỡ được vẽ lên trời cao.

Lễ hội của loài người sử dụng pháo bông ăn mừng, lễ hội của Yêu Ma sử dụng Huyễn Ảnh.

Vẽ lên bầu trời kia vô số huyễn cảnh tráng lệ.

Vô số yêu thú mang hình dạng thực sự, khổng lồ mà bay vào thành.

Vô số hàng quán treo đèn, treo biển, mời gọi khách ghé chơi.

Tiếng nhạc sôi động vang lên khắp nẻo đường.

Bừng sáng đêm tối bằng các hộp đèn giấy lơ lửng giữa không trung.

Bức tượng Thiên Vỹ Yêu Vương ở quảng trường cũng tỏa sáng một màu tím nhẹ, như cộng hưởng, chung vui cùng vạn yêu.

Giữa không khí đó.

Người dân Yêu Tộc có thể cảm nhận được nhiều khí tức vô cùng to lớn.

Nhưng họ không hề hoảng sợ.

Vì hôm nay, những khí tức đó, hoàn toàn không phải đến để hại họ.

Họ, là những hi vọng cho tương lai của Yêu Tộc !

Tứ Đại Yêu Vương !

Các xe kiệu lễ hội liên tục đi vào thành.

Mang trên đó là các vị Yêu Vương.

Đi kèm là một yêu thú ăn mặc như một người nghệ nhân gánh tuồng, chạy theo mà tung hô.

"Yêu Vương Bất Tử của Yêu Tộc, Ở khắp mọi nơi, trường tồn cùng Yêu Tộc...!"

"Ngô Công Vương!!!!"

Lườn lườn.

Biển rết xuất hiện mà bò đến xe kiệu của mình, sau đó tụ lại làm một ngay trên chiếc xe.

Mọi người đều hò reo.

"Chủ nhân của Biển Cả, Thủy Tộc Lão Tổ..."

"Đại Dương Vương!!!!"

Huyễn cảnh s·óng t·hần đập thẳng xuống Thiên Vỹ Thành.

Tán ra thành bọt biển mà để lộ một hình người khổng lồ đứng trên xe kiệu của Hải Dương Vương.

" Đôi cánh đen lấp phủ bầu trời..."

"Âm Nha Vương !!!"

Bầu trời lập tức đen kịt trong một khắc.

Lộ ra đôi cánh khổng lồ che phủ bầu trời.

Sau đó nó biến mất, để vô vàn lông vũ đen rơi lả tả xuống tòa thành.

Có một người đàn ông mặc vest đen, ngồi trên kiệu xe diễu hành.

Tay cầm một cây gậy với họa tiết đầu quạ.

"Và...Thống Lĩnh của Vạn Yêu... Thiên Vỹ Yêu Vương !!!"

Ầm ầm ầm.

Huyển cảnh liên tục được tạo nên trên bầu trời.

Từ trên trời cao, một con hồ ly trong suốt như pha lê hồng, đạp không mà chạy trên bầu trời đêm.

Bước đến chiếc kiệu cuối cùng.

Nổ tung thành vô số mảnh pha lê lung linh trời sao.



Rồi vị trí kiệu xe kia, hiện ra Thiên Vỹ Yêu Vương ngồi, mỉm cười nhìn tất cả.

Khung cảnh yêu tộc thịnh vượng, vui mừng trong mắt nàng.

Muôn người hò reo.

Không có nổi một chút nỗi buồn nào mà nàng có thể thấy.

Lung linh, sinh động, như một giấc mơ.

Tay nàng có chút nắm chặt.

Đây là thiên hạ mà ta đang phải gìn giữ, Minh Nhật ạ.

Ánh mắt nàng lộ lên quyết tâm.

Nhìn về Thiên Vỹ Cung, nơi chuẩn bị diễn ra buổi họp mặt giữa Yêu Tộc và Ma Tộc.

.

.

.

Rầm rầm.

Theo sau phần giới thiệu các thủ lĩnh của Yêu Tộc.

Các thủ lĩnh của Ma Tộc bắt đầu xuất hiện.

Hắc ám bắt đầu bao phủ tòa thành.

Các yêu tộc nhỏ tuổi lúc này có chút run sợ.

Người lớn phải ôm chúng vào lòng.

Oán khí cũng lộ rõ trên trời đêm.

Âm Nha nhìn những đứa trẻ đang hoảng sợ phải ôm cha mẹ, không khỏi cau mày nhìn về hướng phát ra oán khí.

"Phô trương vô nghĩa."

"Làm lũ trẻ sợ rồi."

Phừng.

Hắn tạo nên một đôi cánh khổng lồ che phủ Thiên Vỹ Thành.

Để cho oán khí không có một chút nào có thể lọt vào.

Thiên Vỹ Yêu Vương thấy cảnh tượng kia, không khỏi bật cười.

"Âm Nha, ngươi vẫn tốt bụng như ngày nào."

"Ta chỉ không ưa trò này của bọn Ma Tộc Thôi."

Ầm ầm.

Oán khí tụ lại trên một chiếc xe diễu hành.

"A...Chiêu Hồn Phiên, gọi hồn về ! Vạn linh tụ họp dưới mái ô của Bạch Quỷ..."

"Chiêu Hồn Đế !"

Một bóng người mặc áo tang trắng, cầm theo một chiếc dú với vô số linh hồn hết bay ra rồi lại bay vào hiện ra trên kiệu xe.

"Đêm nay mưa lớn... đêm nay mưa lớn..." Hắn lẩm bẩm.

Hở ?

Nhiều người ở đây nghe được, không khỏi ngạc nhiên.

Mây còn không có, sao treo đầy trời.

Sao lại có mưa ?

Vù vù vù.

Làn gió lạnh thổi qua Thiên Vỹ Thành.

Bất chợt mọi người có chút hoảng hốt.

Theo cơn gió đó là một cơn bão tuyết hiện ra giữa không trung.



Tụ về một chiếc kiệu xe diễu hành..

"...Tử Thần của phương Bắc..."

"Thiên Băng Đế !"

Một người mang vóc dáng nữ nhân đang ngồi.

Mang một chiếc khăn voan xanh trong suốt như băng tuyết che đi khuôn mặt.

Môi đánh một lớp son đen tuyền.

Bộ váy nàng ta mặc mang phong cách phương tây, lung linh bông tuyết.

Ngay sau đó là hai màu trắng đen bỗng dưng hiện lên giữa một chiếc kiệu.

Đem theo đó là Âm và Dương khí hợp rồi tan, tan rồi lại hợp.

"Âm Dương Ma Đồng ! Mười ngày thành Vương, trăm ngày thành Đế !"

"Âm Ma Đế... Dương Ma Đế!"

Hai đứa trẻ, một nam một nữ, ngồi trên kiệu diễu hành.

Đứa trẻ nam mặc đồ đen. Đứa trẻ nữ mặc đồ trắng.

Đôi mắt vô hồn nhìn Lễ Hội đông đúc người.

"Thật đông vui, chị nhỉ ?"

Đứa trẻ mặc áo trắng gật đầu.

"Đông vui."

Mắt cô bé giật giật.

"Thật muốn đi ăn kẹo hồ lô."

Mắt đứt bé giật giật.

"Em cũng vậy."

"Kẹo hồ lô đỏ ngầu."

Tiếp sau đó, một chiếc kiệu tiến vào thành.

Lần này lúc tiến vào không có gì khoa trương.

Chỉ đơn giản là một nữ nhân mặc đồ vũ công Tây Vực màu đen đứng trên kiệu diễu hành.

Tùng tùng.

Bỗng chốc.

Tiếng trống vang lên.

Đi kèm tiếng vô vàn nhạc cụ của những yêu thú theo sau.

"...Âm nhạc vang khắp thiên hạ, như song đao này chém đị Nhật Nguyệt...!"

"Hắc Y...Thiên Ma !!!"

Phừng.

Ngọn lửa xanh cháy lên xung quanh kiệu xe diễu hành.

Từng đợt, từng đợt, tạo nên vô vàn bông hoa lửa, cháy lên trời cao.

Chạm vào các đèn giấy, lập tức khiến ngọn lửa của chúng hóa màu xanh rực.

Phừng phừng phừng.

Ngay sau đó, kiệu xe cuối cùng.

Ngộp.

Tất cả người xem đều như muốn ngộp thở.

Sát khí..!

Sát khí quá nhiều.

Không có một chút hiệu ứng biểu diễn cho lễ hội.

Chỉ có sát khí.

Sát khí, mùi máu, một cỗ h·ôi t·hối của xác c·hết.

Kiệu xe của Huyết Diện Thiên Ma.