Có một ông lão già, râu tóc bạc phơ, mặc một bộ trang phục lộng lẫy tỏa ánh hào quang.
Bên cạnh là một đứa trẻ đang chăm chú nghe.
"Đồ nhi, để ta kể cho ngươi nghe câu chuyện của Nhất Thế."
"Thế giới này có nhiều vòng lặp, mỗi lần thế giới kết thúc, nó sẽ lại một lần nữa được tạo ra."
"Mỗi khi ngày tàn của thế giới đến, bầu trời sẽ chỉ có một màu trắng xóa. Có kẻ bảo đó là ánh sáng do Thần Khải Huyền tạo nên, có kẻ nói đó là bộ lông của con Bạch Thú nuốt chửng thế giới."
Đứa trẻ mắt mở to tròn mà lắng nghe.
"Thế giới này quả thực khác với các thế giới khác chúng ta từng thấy, nhưng con phải nhớ."
"Thế giới này ra sao, không phải là chuyện để chúng ta quản."
"Ta có thể dạo chơi, nhưng ta không thể ngăn cản Thiên Đạo."
"Mỗi một thế giới, đều rất mỏng manh."
"Mọi sinh linh trong thế giới, đều rất mỏng manh."
"Việc của chúng ta không phải là quyết định sinh tử của thế giới."
"Mà là lắng nghe câu chuyện mà thế giới này để lại."
Đứa trẻ nghiêng đầu.
"Sư phụ... Vậy bao giờ thì con mới được phép tạo nên một thế giới ?"
Ông lão im lặng.
Nhẹ vỗ vỗ đầu đứa trẻ.
"Khi con đã lắng nghe đủ câu chuyện của nhân gian."
"Hiểu được một cuộc đời."
"Hiểu được luân hồi."
"Con sẽ hiểu được, mỗi một thế giới được tạo nên, đều có ý nghĩa của nó."
Đứa trẻ gật đầu.
Nó nhìn xuống thế giới, xuyên qua vô vàn đám mây.
Cả một vũ trụ bao la bên dưới.
Với một hành tinh cùng một mảng kiến tạo bị bung ra khỏi hành tinh.
"Sư phụ.. Thế giới này... Liệu còn tồn tại được bao lâu?"
Ông lão nheo mắt.
"Việc đó, còn dựa vào những con người trong thế giới này."
Ông ta mỉm cười.
Vỗ vỗ đùi.
"Thôi được rồi, lại đây ! Sư phụ sẽ kể cho con nghe những câu chuyện về thế giới này."
"Có cặp đôi yêu nhau ba kiếp, vì nhau mà hi sinh tất cả."
"Có con thỏ đi tìm chủ nhân của mình, tìm mãi không được."
"Có hồ ly xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, để có kẻ phải dâng cho nàng cả thiên hạ."
"Có một Thiên Vỹ Yêu Vương, nhìn thấy tương lai nhiều đến nhàm chán."
"Có một Vĩnh Dạ Nguyệt Thố, đi tìm cái tên của chủ nhân mình."
"Có một Hắc Y Thiên Ma, c·hết bao nhiêu lần vẫn mãi là kẻ si tình."
"..."
"Có một người phương xa, thay đổi định mệnh của thế giới này bằng ý chí của chính mình."
"Có một người bản địa, thay đổi định mệnh của thế giới này bằng hi vọng."
"Có một lời tiên tri."
"Mang lại cái kết bất hạnh cho một người tốt."
"Mang lại tuyệt vọng cho những người yêu thương hắn."
"Nhưng."
"Mang lại hi vọng cho thế giới này."
"Mang lại một khởi đầu mới cho tất cả."
.
.
.
"..."
Hắn mở mắt.
Một giấc mơ ?
Vô Nhất dụi dụi mắt.
Hơ...
C·hết toi !?
Tới giờ Lãnh Địa Chiến rồi !?
Vừa xong việc ở Lăng Mộ Ma Thần, lập tức hắn lại ngủ quên mất...!?
Hắn nhìn dòng thông tin từ buồng máy.
【LỖI : Không thể kết nối với máy chủ.】
【Kết nối lại.】
【LỖI : Người chơi đã vào trạng thái ngủ.】
【...】
Chuyện gì vậy ?
Thứ cuối cùng hắn nhớ là mình bị Bạch Thú tiêm cho kịch độc Atrum.
Hắc Y Thiên Ma bảo rằng đừng lo, mọi người sẽ không sao đâu.
...Và.
Hắn giật mình.
Hình ảnh ký ức dần quay lại với hắn.
.
.
.
"Ngươi là ai ?"
"..."
Vô Nhất đang đứng trong khoảng đen vô tận.
Trước mặt hắn, là một bóng người đen.
Thế nhưng, hắn vẫn cảm nhận rõ được hình dạng của hắn mặc cho không có một chút nguồn sáng, lại nằm trong bóng đen vô tận.
Hắn làm màu đen, nhưng lại không phải màu đen ?
Hắn nhìn vào bóng đen đó.
Trợn mắt trong hoảng sợ.
Không phải màu đen.
Khi hắn nhìn vào.
Vô số hình dạng kỳ dị quỷ quái hiện ra trong mắt hắn.
"Ngươi...! Ngươi là thứ gì vậy ?"
"..."
Thứ kia vẫn không nói gì với hắn.
Nó bước tới.
Vô Nhất không cử động được.
Toàn bộ thân thể đều như bị đóng băng.
Cảm giác lúc này như bị bóng đè.
Cuối cùng.
Cái bóng đen kia bước vào người hắn.
Không phải lách qua, mà bước thẳng vào người hắn.
Lúc này, hắn mới nghe được âm thanh trong tâm trí.
". . ."
"Sắc Màu Của Ngoại Thần đang ở bên trong ngươi."
Hơ...?
A...
A A A A A A A !
Đầu hắn đau như búa bổ.
Cảm giác này...!?
Giống như hắn đang ở Đáy Biển Vạn Hoa.
Nhưng đau đớn gấp hàng vạn lần.
Hắn cảm nhận được.
Con mắt.
Vô số con mắt.
Trong màn đêm vô tận kia, vô số con mắt đang nhìn trừng trừng vào hắn.
Âm thanh.
Vô số âm thanh.
Hỗn loạn tột cùng.
Nó ồn ào tới điếc tai nhưng im lặng tới kinh hoàng.
Cùng hiện diện.
"Ngươi có chắc là hắn không ?"
"Có chắc không ?"
"Màu đen Atrum đã vào cơ thể hắn."
"Bên trong hắn có dấu tích của Ngoại Thần."
"Ngoại Thần đến đón chúng ta sao ?"
"Không phải."
"Tên này...Còn quá yếu."
"Hắn chỉ là một con rối."
Âm thanh liên tục vang lên, khiến đầu hắn như chẻ làm đôi.
Thế nhưng.
Bỗng chốc.
Toàn bộ âm thanh đang thay đổi dần thành một thứ ngôn ngữ vô cùng kì lạ, nhưng hắn lại hiểu được.
"Tìm hắn đi."
"Đúng vậy."
"Tìm hắn đi."
"Tìm hắn.'
"Tìm bản thể của hắn."
Hắn cảm nhận được.
Vô số con mắt không hề có phản chiếu ánh sáng, đang trừng trừng nhìn hắn.
Không phải nhìn thân thể này.
Mà là hắn...
Hắn trong thế giới thực, trong căn phòng của chính mình.
Hắn cảm nhận được một nụ cười kéo dài đén mang tai.
Cảm nhận được con mắt đỏ ngầu đang nhìn hắn.
"Tìm thấy rồi."
"Tìm thấy rồi."
"Tìm thấy rồi."
Âm thanh đó liên tục vang lên.
Kèm theo tiếng cười ghê rợn.
【Sứ Giả Ngoại Thần đang nhìn bạn.】
【Bạn là Màu Trắng.】
Vô Nhất giật mình.
Sau đó.
Hắn th·iếp đi.
Hắn ngủ.
Giấc ngủ chỉ trôi qua một lúc.
Nhưng hắn cảm thấy như mình đã ngủ mất mấy cái thiên thu.
"Chào mừng về nhà, đứa con của Ngoại Thần."
"Hi vọng, con sẽ thích thế giới này."
"Chào mừng về nhà, đứa trẻ của ngàn giấc mơ."
"Hi vọng, giấc mơ lần này sẽ thật đẹp đối với con."
"Chào mừng vè nhà, đứa bé của số 0 và 1."
"Hi vọng, con sẽ thấy được vô tận trong cái duy nhất."
.
.
.
Vô Nhất nhớ lại.
Đầu một lần nữa đau như búa bổ.
Hắn ngã gục xuống sàn.
"Aaaa...!!!!"
Tim hắn.
Nó đau vô cùng.
Thân thể hắn đang vô cùng thống khổ.
Co giật.
Quằn quại.
Chuyên gì vậy...?
Bệnh tim ?
Động kinh ?
Đ·ột q·uỵ...?
A... A...!!!
Hắn rung rung người.
Mồ hôi đổ đầy cơ thể.
"Không. Không được."
Đôi mắt Vô Nhất đổi màu ngay tại thế giới thực.
Con ngươi màu đen của hắn bỗng chốc đổi thành màu trắng bạc như ngọc.
"...Bây giờ chưa phải lúc. Đứa con của Ngoại Thần."
"Atrum sẽ cho ngươi biết, khi nào định mệnh của ngươi sẽ hòa làm một với thế giới kia."