Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 255: Thế Giới Của Yêu Thương



Chương 255: Thế Giới Của Yêu Thương

"Thú vị." Hắc Y Thiên Ma không khỏi cảm thán.

"Quả thật là vậy." Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn cảnh tượng trên màn hình, cũng bất ngờ.

Màn hình đang chiếu kênh của REMIxTV, Hoàng Phượng và July14 đều đang bình luận.

"1 chọi 11 !!!! ? Và Y Sương của Hắc Bạch thật sự cứng chọi cứng ! Quá kinh khủng thưa quý vị !"

"Những kỹ năng Y Sương đang dùng là gì !? Chức nghiệp Dạ Tử thật là thú vị !"

Người chơi nói chung vẫn chưa biết về Minh Tưởng.

Nhìn thấy Lãng Du Minh Tưởng, đối với Hoàng Phượng và July14 cũng chỉ coi nó là một kỹ năng của Dạ Tử.

"Dạ Hoàng đã có thể huấn luyện được Minh Tưởng?" Hắc Y Thiên Ma cau mày.

"Chưa chắc Dạ Tử nào cũng học được, nhưng có vẻ như người phương xa có thể." Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Vô Nhất đang đối chiến.

"Theo em biết, Y Sương là đệ tử chân truyền của Dạ Hoàng."

Hắc Y Thiên Ma nghe được, có chút khó chịu.

"Xem ra lật đổ Dạ Hoàng, chỉ còn là chuyện sớm muộn."

Theo nàng thấy, Tâm Kiếm - Lãnh Yên Nhi đã rục rịch muốn đánh đổ Dạ Hoàng.

Hắc Y Tiên Ma vốn dĩ cũng có ý định giúp một tay.

Dạ Hoàng câu kết với Ngoại Giới, là một biến số rất lớn.

"Như Ngọc, ngươi vẫn không thể nhìn thấy chuyện xảy ra ngày mai sao?"

Thiên Vỹ Yêu Vương lắc đầu.

Tương lai của nàng tại Lễ Hội Yêu Ma, quá hỗn loạn.

Nhưng vô hình chung thì vào tầm trưa chiều ngày mai, nàng bắt đầu chỉ có thể thấy được hình ảnh mập mờ.

"Tỷ tỷ. Có một việc mong tỷ tỷ hứa với ta."

"Ta từ chối." Hắc Y Thiên Ma thẳng thừng.

"Tỷ tỷ tàn nhẫn..." Thiên Vỹ Yêu Vương trưng ra một bộ mặt ủy khuất.

"Ngươi làm như ta không biết ngươi nghĩ gì ấy."

Hắc Y Thiên Ma biết tỏng Thiên Vỹ Yêu Vương muốn gì.

Kết cục ngày mai của Như Ngọc, rất nhiều phần có kết thúc là c·ái c·hết.

Nhưng vì chức vụ Thống Lĩnh Vạn Yêu, Như Ngọc nhất định phải đi.

Nếu không, tương lai của Yêu Tộc gần như đều rơi vào nguy hiểm.

Thế nhưng, các tương lai mà Thiên Vỹ Yêu Vương c·hết.

Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Hắc Y Thiên Ma, thở dài.

Vị tỷ tỷ này không chịu nổi mất mát ấy.



Đều khiến thế giới này trở thành một mảng hỗn mang.

Trước đây khi vừa mới thấy được tương lai đó, Hắc Y Thiên Ma còn định bắt nhốt Như Ngọc lại.

Quyết không để nàng đi.

Hắc Y Thiên Ma lờ mờ mà nhớ lại lời nói của Như Ngọc lúc đấy.

Cùng ánh mắt đầy nghị lực của nàng ta.

"Thiên Vỹ Thành, có một khu, gọi là Cô Liêu Đường."

"Vốn dĩ tên gọi như vậy, vì nơi đó không có hàng quán, không có gì đặc biệt đáng để ghé qua."

"Thứ duy nhất ở đó không thiếu, chính là trẻ mồ côi."

"Yêu Tộc chiến tử không ít, trẻ mồ côi không nơi nương tự không ít."

"Những đứa trẻ ấy cứ vậy mà tụ họp lại thành một nhóm, nương tựa lẫn nhau, làm mọi cách để sống trong thế giới nghiệt ngã này."

"Trong mắt chúng nó không có tuyệt vọng, chỉ bừng lên nghị lực sống."

"Tỷ tỷ, không phải rất quen sao ?"

Như nói trúng tim đen.

Hắc Y Thiên Ma lúc đấy có chút sững sờ.

Rất quen trong miệng Thiên Vỹ Yêu Vương, chính là nàng.

Nàng năm xưa, cũng chính là lăn lộn tại Tây Vực.

Cùng vô số đứa trẻ mồ côi, lập thành nhóm, sinh tồn ở thế giới mà không có ai yêu thương mình.

"...Lũ trẻ đó. Không có ai yêu thương chúng."

"Thế giới khắc nghiệt, kẻ khác lo cho bản thân mình còn chưa xong, sao có thời gian lo nghĩ cho những đứa trẻ mồ côi ?"

Thiên Vỹ Yêu Vương khi ấy mỉm cười.

"Em muốn làm người yêu thương chúng."

Trong một khắc ấy.

Hắc Y Thiên Ma thấy được chính mình, cô bé năm đó, tại Tây Vực.

Đứng trước lũ trẻ Tây Vực.

Làm điểm tựa cho bọn chúng.

"Em và tỷ tỷ, đều là những đứa trẻ không còn ai yêu thương mình."

"Trong thế giới tưởng chừng cô độc ấy, thay vì để sự cay nghiệt hủy diệt sơ tâm."

"Đều muốn yêu thương thế giới này."

"Tỷ tỷ."

"Chúng ta đều muốn yêu thương chúng, như cách chúng ta chưa đừng được yêu thương."

"Tỷ tỷ nghĩ, em sẽ vì mạng sống của mình, bỏ mặc chúng sao ?"



"Không ít người của Thiên Vỹ Thành, đều là trẻ mồ côi."

"Đều thay vì để sự trả thù nuốt chửng."

"Quyết định yêu thương."

"Lúc em đoạt lấy ngôi vị Thống Lĩnh Vạn Yêu, tỷ tỷ cũng biết."

"Không phải vì hư danh, không phải là vì quyền lực."

"Thứ em muốn, chính là để mỗi lần em dạo bước tại Thiên Vỹ Thành."

"Dạo bước tại Yêu Tộc."

"Đều có thể mỉm cười."

"Thế giới được tạo nên bởi tình yêu thương, chính là như vây."

Hắc Y Thiên Ma lúc ấy, và bây giờ, đều nói không lại nàng.

Dùng đạo của ta chống lại ta, làm sao mà ta nói nổi ?

"Tỷ tỷ. Nếu em trốn chạy khỏi định mệnh này. Tức là em đã không làm được thế giới mà em và tỷ tỷ cùng mơ ước rồi."

"Thế giới mà mỗi đứa trẻ đều được yêu thương."

"Không phải mỗi đêm đều thấy chúng rúc vào lòng mình, khóc vì nhớ mẹ, nhớ cha."

"...Hoặc còn không biết cả mặt cha mẹ mình."

"Đối với em, c·ái c·hết còn tốt hơn."

.

.

.

Vô Nhất chăm chú nhìn Y Sương.

Không dễ giải quyết.

Minh Tưởng.

C·hết tiệt thật. Ai mà ngờ được chứ.

Sư phụ có giảng cho hắn về việc Minh Tưởng là như thế nào.

Hắn chưa luyện ra được, những vẫn nắm được cốt lõi.

Điều kiện kích hoạt Minh Tưởng.

Đó là sự tập trung tuyệt đối.

Tương tự như nguyên lý sử dụng đầu lưỡi để điều khiển đuôi mà hắn từng làm cho chuyển động đuôi của người chơi với tai và đuôi thú.

Đây là một "chức năng ẩn" với điều kiện kích hoạt là sự tập trung.



Vô Nhất vẫn chưa luyện ra được. Nhưng hắn có hiểu được cách thức.

Thế nhưng bây giờ, cần phải tìm cách giải quyết cái Minh Tưởng đó.

Nếu không thì không thể nào đánh bại Y Sương.

Thời gian không về phe hắn !

"Mọi người ! Câu cho tôi chút thời gian !"

Vô Nhất hô to.

Người của Vọng Ngữ Bang gật đầu, ngay lập tức lao đến.

"Nhanh nhanh lên !"

Họ không chắc cho Vô Nhất được bao lâu thời gian.

Hắn lập tức mở bảng liên lạc.

Nhắn cho Đan Nguyệt Bang thông tin.

Y Sương nhìn hắn, đều rõ ràng việc hắn đang cố liên lạc.

Cũng đúng. Với việc nàng ta có thể đối địch với nhiều người, thay đổi kế hoạch là tất yếu.

Khả năng cao là gọi chi viện.

"Y Sương, cô nghĩ cô đối địch được bao nhiêu người cùng Minh Tưởng."

Vô Nhất trực tiếp hỏi.

Quả thật làm cho nàng có chút ngạc nhiên.

Hỏi thẳng ?

Kỹ năng ta còn không nói cho ngươi, ngươi lại nghĩ ta nói cho ngươi việc này ?

Vô Nhất cũng rõ việc Y Sương nói ra vô cùng thấp.

Hắn là đang đánh cược vào sự tự cao của một người.

Một người tự dưng có sức mạnh to lớn, sự tự tin tất nhiên sẽ lấn chiếm.

Rất dễ khoe khoang.

Y Sương nhẹ nhàng né công kích của 10 người một lúc.

Im lặng một chút.

Cuối cùng trả lời.

"Đem hết toàn bộ thế lực Vọng Ngữ Bang ra đi."

Hự.

Có chút thương tổn cho 10 người thuộc Vọng Ngữ Bang ở đây.

"Cuồng vọng !"

Họ liên tục mà đánh tới.

Vô Nhất chỉ mỉm cười.

"Vậy sao?"

"Cô làm tôi muốn học Minh Tưởng rồi đấy."