Chương 268: Tô Trung PhongKiếm tới.Rồi lại một kiếm."Trận đấu này có ý nghĩa gì vậy ?"Bản ngã kia hỏi hắn.Nhẹ nhàng mà né đi những đường kiếm của Tình Kiếm."Im miệng và đưa quyền điều khiển đây."Vút.Lưỡi kiếm quét ngay mặt bản ngã kia.Hắn lùi lại.Vừa đủ để thấy lưỡi kiếm quét ngang đôi mắt của mình."Tôi hiểu rồi.""Tôi, bản ngã vô tình, vô cảm này, là thứ anh muốn biến mất?""Bởi vì thế nên anh không muốn đặt tên cho tôi?"Vút.Lại một kiếm vô cùng hiểm mà chém đến."Ta bảo ngươi câm miệng !"Bản ngã kia vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn hắn."Nơi đây là tiềm thức của anh.""Thời gian trong đây không hoạt động như bên ngoài.""1 tỉ năm trong đây có thể chỉ là 1 phút.""Nhưng 1 phút trong đây, cũng có thể là cả một đời người.""Tôi khuyên anh, tốt nhất đừng nên chối bỏ bản ngã của chính mình."Tình Kiếm cắn răng.Làn khói tím từ lưỡi kiếm rực lửa vẽ lên thiên địa."Lắm mồm !""Bố mày rất đang không vui đây !"Đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn hắn."Ra vậy.""Một ký ức không được đẹp."Bản ngã kia lần này không chỉ né đòn.Hắn thu tay thành chưởng.Đánh thẳng vào bụng Tình Kiếm mà đẩy hắn đi.【Tử Hà Thần Công】Tình Kiếm hộc máu.Vì chưởng lực kia mà bị đẩy xa đến vô tận trong không trung vô định.Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bản ngã kia lạnh lùng nhìn hắn.Theo sau đó là trời đất biến động.Màu đen bao phủ thế gian này bỗng chốc như lăng kính.Phản chiếu, tái lập.Hiện ra những ký ức hắn đã c·hôn v·ùi từ rất lâu...."Tô Trung Phong.""Tôi không biết phải làm gì với trò nữa rồi."Một người trung niên đang cau mày nhìn cậu.Trông vô cùng bất mãn."Nếu trò là một đứa trẻ không muốn học, chơi bời lêu lổng, điểm số bằng không.""Ta sẽ khuyên phụ huynh cho trò học nghề, học cái gì mà trò thích.""Nhưng không. Trung Phong.""Trò có tương lai."Người thầy kia đưa ra một bảng điểm.Cái tên Tô Trung Phong được ghi trên đó.Cũng một cái bảng điểm cao đến khó tin.Tương phản với người sở hữu nó.Cậu trai đang ngồi đối diện người thầy kia.Gương mặt nhiều v·ết t·hương.Vẫn còn băng keo dán lên mặt.Mái tóc đen nhưng bù xù.Bộ quần áo học sinh hắn mặc cũng có phần rách rưới.Đi kèm với thân thể cao to, săn chắc của hắn.Ai cũng nghĩ ngay được.Hắn là một tên côn đồ."Bắt nạt bạn bè, ẩ·u đ·ả g·ây t·hương t·ích. Trấn lột.'Người thầy kia lắc đầu ngao ngán."Nhà em không phải điều kiện kinh tế khó khăn, mẹ trò cũng từng là giáo viên, thầy nói thật, thầy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.""Tại sao em làm vậy ?""Nếu không có cái hạnh kiểm thế này, việc vào một ngôi trường tốt đối với điểm số của em, thực sự là đơn giản."Tô Trung Phong nhìn người thầy kia,Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm."Vì sao ư ?"Người thầy kia lườm hắn.Phong thái của cậu học sinh này, không hề phù hợp.Đôi mắt lạnh lùng như thể con tim đã nguội lạnh.Dửng dưng như thể chẳng có gì quan trọng."Vì.""Thầy cô các người, là một lũ ăn hại."Phẹt.Hắn phỉ nhổ.Trực tiếp phỉ nhổ vào mặt người giáo viên kia,"Em !!!"Tô Trung Phong đứng dậy.Hắn bước ra khỏi phòng giáo viên, hai tay vẫn bỏ vào túi quần."Em đứng lại ! Tô Trung Phong !"Hắn kéo cửa mà đóng một cái rầm.Chẳng quan tâm người giáo viên kia...."Học rất giỏi. Nhưng lại thường xuyên ẩ·u đ·ả đánh nhau.""Thái độ thiếu tôn trọng.""...Có tiền án tiền sự."Ầm.Một cú đấm xuyên qua không gian mà đấm vào mặt bản ngã.Khiến hắn văng thật xa."Con chó.""Đừng có mà đọc ký ức của tao.""Cái game l* này, đọc ký ức trong não người à ? Muốn bị vào tù lắm rồi phải không ?"Bản ngã kia bị văng xa, lại bất chợt ngừng lại mà lơ lửng."Anh vẫn chưa hiểu gì về thế giới mà anh đang dấn thân vào.""Anh đã hiểu được, nhưng anh từ chối hiểu.""Bằng chứng là tôi.""Tôi đã chấp nhận đây là một thế giới thực sự.""Còn anh, vẫn coi nó như là một trò chơi."Vút.Lưỡi kiếm tỏa khói tím lại chém đến.Sượt qua gương mặt của bản ngã."Bớt chơi game nhập vai hộ bố cái."Lưỡi kiếm đang di chuyển thì bỗng dưng biến mất.Rồi lại một kiếm nữa chém đến.Lần này thì nó chém trúng bên vai của bản ngã.Là hủy hoạt ảnh...."Đừng nhìn, đi lẹ lẹ đi.""Tô Trung Phong kìa.""Nghe nói hắn buổi chiều ra về nào cũng đứng ở cổng trường, chờ chặn đánh người nào đó đấy.""Tôi lại nghe bảo là hắn đứng đấy chơi thôi, ai liếc đểu là hắn h·ành h·ung luôn.""Kh·iếp. Côn đồ như vậy mà chưa bị đuổi học sao?"Tiếng xì xầm của những học sinh ra về ngày một sôi nổi.Một số vẫn là lọt vào tai Tô Trung Phong.Thế nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng đấy."Kh·iếp. Tôi lỡ liếc đểu cậu rồi, làm sao đây ?"Tô Trung Phong nhìn người với giọng nói mang ý giễu cợt kia."Giai Kỳ. Không có gì thì đi về nhà đi.""Cậu bỏ học thêm chỉ để đứng chờ ai đó liếc đêu rồi gây sự thật à?"Một nữ sinh. Rất cao.Gương mặt trẻ trung xinh đẹp.Xứng đáng với một tiếng hoa khôi của trường.Thậm chí cao ngang cả Tô Trung Phong."Không phải việc của cậu."Giai Kỳ nheo mắt.Dùng chân đá ống chân hắn."Tên ngố."Tô Trung Phong có chút đau mà giật chân lại."Không phải cậu có lớp học thêm sao? Đi lẹ cho tôi nhờ !" Hắn phàn nàn."Tôi nghỉ lớp học thêm đó rồi."Tô Trung Phong nhìn nàng, có chút ngạc nhiên.Giai Kỳ học lực trước đây tầm trung, nhưng giáo viên chủ nhiệm chuyển nàng ngồi cạnh Tô Trung Phong.Nhờ có hắn giúp đỡ, học lực nàng giờ đã ở tầm khá - giỏi."Điểm số của cậu chưa đủ tốt đâu, vẫn nên học tiếp lớp của thầy Nam đi."Giai Kỳ lắc đầu."Vốn dĩ ổng dạy tôi học cũng không có vô."Nàng nhìn hắn.Sau đó quay đi.Vừa bước đi vừa nói thầm trong lòng."Tôi học cái lớp học thêm đó vì có cậu thôi."Tô Trung Phong thở dài mà nhìn Giai Kỳ rời đi.Hắn gãi gãi đầu."Anh hai !"Tô Trung Phong nghe được giọng nói kia, thì quay sang nhìn."Làm gì lâu thế ?'Một nữ sinh nhỏ nhắn bước ra khỏi cổng.Chỉ cao tầm 1m5.Bảng tên ghi Tô Mẫn Hoa.Nàng đeo một đôi găng tay da màu đen, trông vô cùng trái ngược với vẻ ngoài thanh thoát thiếu nữ của mình.Rõ ràng là đồ của Tô Trung Phong.Mặc thêm một lớp áo cổ lọ tay dài bên trong đồng phục,Gần như che kín mít phần trên thân thể."Hôm nay em phải trực nhật dọn vệ sinh."Tô Trung Phong gật đầu.Xoa đầu Mẫn Hoa rồi dắt nàng đi."Đi. Về nhà."Nàng ta gật đầu vui vẻ mà đi theo."Hoa Nhi muốn ăn bánh mì kem !"Tô Trung Phong nhéo nhéo má nàng."Mẹ cắt tiền ăn của anh rồi. Không mua được.""Em có mà, em bao anh hai."Hoa Nhi vui vẻ mà cầm ra vài tờ tiền lẻ.Tô Trung Phong chỉ mỉm cười mà đi."Được. Vậy anh ăn vị cà phê.""Nữa hả ~ Vị cà phê đắng lắm, em tưởng anh thích ăn socola chứ."Tô Trung Phong nhìn lên trời mà bước đi, thẩn thờ."Hai vị cũng một màu bánh thôi. Dạo này anh quen với vị đắng rồi.""Anh như ông cụ non ấy."Tô Trung Phong vả nhẹ đầu nàng."Còn nói. Tí về nấu mì cho anh, sáng giờ chưa có gì ăn."Hoa Nhi ngoan ngoãn gật đầu."Dạ !"