Khi Thiên Vỹ Yêu Vương còn được biết với cái tên Vô Nhãn.
Nếu so sánh vóc dáng, lúc nàng là Vô Nhãn, sẽ trông như một người thiếu nữ hơn là bây giờ.
Tuổi tác của Thủy Hồ già đi rất chậm.
Nếu tu vi cao thì gần như không có một chút phát triển.
Vóc dáng như vậy, nhưng tuổi tác đã tính tới hàng trăm.
Nàng đang ngồi tại một đại điện khổng lồ, thậm chí là to hơn cả đại điện của Hắc Y Thiên Ma, chứa đầy những kệ sách lơ lửng trên không trung.
Mỗi chiếc kệ sách đều được treo lơ lửng bằng một sợi xích đỏ máu.
Ở giữa các kệ sách to lớn,
Đây là Tàng Kinh Các của Hắc Y Hội.
Đại điện rộng lớn này, cao đến chọc trời.
Vô Nhãn nhiều lần suy nghĩ, không rõ nơi đây thực chất là đâu.
Theo quy củ của Hắc Y Hội, mỗi một tháng một Hắc Y Nhân bình thường chỉ được đến đây một lần, trong vòng 1 tiếng.
Nơi đây chứa đựng lượng bí thuật, võ công, sách sử, y thuật có thể nói là đầy đủ hơn bất kì Tàng Kinh Các nào của các thế lực khác.
Riêng vị thế của Vô Nhãn hiện tại, nàng có thể tùy ý đến đây bất kì lúc nào mình muốn.
Vì thế nên hầu hết thời gian rảnh chưa có nhiệm vụ, Vô Nhãn đều sẽ ở đây.
Vô Nhãn đã ở Hắc Y Hội từ bé.
Từ khi vào Hắc Y Hội, đã được Hắc Y Thiên Ma đích thân chỉ dạy.
Suốt thời gian ở đây, một chữ rõ ràng nhất trong đầu nàng, chính là chữ "Học."
Nàng học hết tất cả những gì được dạy ở Hắc Y Hội.
Sau đó, khi nàng đã bắt đầu phải nhận nhiệm vụ.
Thói quen mê học tập của nàng vẫn không thay đổi.
Chỉ cần không làm nhiệm vụ, nàng sẽ giam mình ở Tàng Kinh Các mà đọc vô số quyển sách ở đây.
Phần nhiều, là vì nàng muốn báo thù.
Vô Nhãn đọc rất nhiều sách sử.
Vì nàng muốn hiểu rõ hơn về thế giới mình đang sống.
Hiểu rõ được, kẻ chịu trách nhiệm cho c·ái c·hết của cha mẹ mình là ai.
Hiện tại thì nàng đang đọc sách vì nhiệm vụ.
Trên tay nàng là một quyển sách, gọi là "Truyện Cổ Tích Phương Tây".
Nàng lật từng trang mà đọc.
Đây là những câu chuyện gần như bất kì đứa trẻ phương Tây nào từ bé đã được nghe.
Nàng cần kiến thức này cho nhiệm vụ sắp tới.
Trà trộn vào giới quý tộc phương Tây.
Nếu là một quý tộc phương Tây, mà thậm chí truyện cổ tích của xứ họ cũng không biết thì rất dễ bị lộ.
Bên cạnh nàng cũng có rất nhiều quyển sách, nào là "Lễ nghi Dạ Hội" "Phong Thái Của Một Quý Cô"...vv
Quyển sách này, phần nhiều là những câu chuyện cổ tích của từng vùng miền.
Nhưng có một câu chuyện cổ tích, gần như toàn bộ phương Đông đều biết.
Sự kết thúc mang nhiều hình dạng.
Tận thế, là kết thúc.
Hoàng hôn, là kết thúc.
Mùa đông, là kết thúc.
Bạch Dạ, là kết thúc.
Euriayaz.
Một vị Tử Thần trong tín ngưỡng phương Tây.
Phương Tây tùy theo mỗi nơi, sẽ có Tử Thần khác nhau.
Nhưng Tử Thần được biết đến nhiều nhất, thường gắn với câu chuyện về 4 vị thần.
Madharu, vị thần của Mùa Xuân.
Nanaelia, vị thần của Mùa Hạ.
Joella, vị thần của Mùa Thu.
...Và Euriayaz, vị thần của Mùa Đông.
Trong văn hóa phương Tây của Nhất Thế, 4 vị thần tượng trưng cho 4 khía cạnh của đời người.
Madharu, khi ta mới được sinh ra, là tò mò, là khám phá.
Nanaelia, khi ta còn trẻ, là khát vọng, là đam mê.
Joella, khi ta già đi, là trưởng thành, là di sản.
Euriayaz, khi ta c·hết.
Là chấp nhận.
Là tiếc nuối.
Một câu chuyện được kể lại cho mỗi đứa trẻ ở phương Tây.
Câu chuyện về 4 vị thần...
Có một cậu bé, tên là Owen.
Cậu bé được sinh ra ở trên đỉnh của tòa Ma Tháp, nơi chưa từng có pháp sư nào được phép đặt chân đến.
Khi cậu bé được sinh ra, 4 Nữ Thần đều hiện hữu.
Nữ Thần Madharu nhìn đứa bé đang ngủ say kia, nhẹ đặt tay lên trán nó.
Nàng có mái tóc màu hồng với muôn vàn loài hoa đính trên mái tóc, bộ váy lụa trải dài xuống trông như có những con thác, con suối đang chảy trên thân thể người, trông như thể một thế giới tự nhiên được thêu lên gấm lụa.
"Tặng cho con một tâm hồn yêu thích tìm tòi khám phá, để con có thể đi đến chân trời góc biển, thỏa chí tang bồng."
Nữ Thần Nanaelia cùng mái tóc xanh lam thấy vậy, cũng tham gia.
Mặc trên người một chiếc váy ngắn thanh thoát, với phần váy liên tục chảy ra như sóng biển.
Nàng nắm lấy tay của đứa trẻ, mỉm cười mà ban phước.
"Tặng cho bé con một ý chí bất tử, có thể kiên trì với đam mê, khát vọng của mình."
Nữ Thần Joella cùng mái tóc đỏ cam nhìn đứa trẻ, có chút ngập ngừng.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu cam, với những họa tiết tán lá thu trải khắp váy.
Nhưng cuối cùng, nàng nhẹ sờ gò má đáng yêu, phúng phính của nó.
"Tặng cho con, sự chín chắn, trưởng thành. Để cho con không phải phạm phải bao lầm lỡ."
Mỗi vị Nữ Thần, đều tặng cho đứa trẻ kia một đức tính tốt đẹp.
Nữ thần Euriayaz lúc này, khuôn mặt lại vô cùng khó coi.
Mặc trên người một bộ váy đen, trên mặt đeo một chiếc mạng đen.
Cùng lớp son đen tuyền.
Trông không khác gì một góa phụ trong đám tang.
Mái tóc pha lê của nàng, là thứ duy nhất không phải màu đen ngoài da thịt trắng nhợt nhạt của nàng.
Nàng bước đến bên cạnh đứa trẻ.
Euriayaz bế đứa trẻ lên.
Phút chốc ấy, gương mặt khó chịu của nàng ta như tan biến.
Chỉ để lại duy nhất vẻ hiền dịu.
Bước đến sát tường tháp mà nhìn phong cảnh xung quanh.
Nhẹ cầm cánh tay bé nhỏ của Owen lên,
"Con thấy không ? Nơi kia là Thành Vạn Hoa, thành phố muôn hoa đua nở, được bảo hộ bởi một vị thần cổ xưa."
"Con nơi đó, là Thánh Quốc, con không được mang thỏ đến nơi đó đâu nha."
"Còn hướng này là phương Đông, nơi văn hóa rất khác chúng ta, sau này con có đến, hãy nhớ học hỏi phong tục của họ."
Ba Nữ Thần kia nhìn Euriayaz chơi đùa với Owen, không khỏi mỉm cười.
Thế nhưng.
Chỉ nửa giây sau.
"Euriayaz ! Không ! Nguy hiểm lắm !"
"Euriayaz, cô làm gì vậy !?"
"Euriayaz !!!"
Cả ba Nữ Thần đều hoảng hốt.
Euriayaz.
Nàng ta.
Thả đứa bé xuống.
Từ đỉnh tòa Ma Tháp cao đến chọc trời.
Nếu rơi xuống, đứa bé sơ sinh kia chỉ có thể thịt nát xương tan.
Ba Nữ Thần vội vã dùng phép thuật mà lao xuống, cố gắng cứu lấy đứa trẻ kia.
Nhưng mọi cố gắng của họ, đều bị Euriayaz chặn lại.
Nữ Thần Mùa Xuân gọi ra vô số cánh hoa, đan thành một chiếc nôi mà muốn đỡ lấy đứa bé.
Đều bị cái giá rét của mùa đông làm cho héo úa.
Nữ Thần Mùa Hè tạo nên vô vàn đám mây đón lấy em bé đang ngủ say kia.
Mọi đám mây đều hóa thành mây đen rồi tan biến.
Nữ Thần Mùa Thu kêu gọi vô số loài chim đến bắt lấy đứa trẻ.
Đều ngay tức khắc hóa thành xương khô.
Nữ Thần Mùa Đông nhìn xuống, trông đứa con của mình đang rơi.
Nàng không làm gì cả.
"Owen."
"Ta không ban cho con một tâm hồn yêu thích làm gì cả."
"Ta không ban cho con ý chí của bất cứ kẻ nào khác."
"Ta không ban cho con sự trưởng thành không đúng với tuổi tác của mình."
"Ta ban cho con sự tự do."
"Kiếp sau, hãy lớn lên như cách con muốn."
"Đừng để cuộc đời của mình, bị bất kì ai trói buộc."
"Mẹ yêu con."
Euriayaz lúc đấy quay đầu rời đi, trước sự ngỡ ngàng của cả ba vị Nữ Thần.
"Khi các người có thể áp đặt cho nó từ lúc nó còn chưa biết gì, các người ngay lập tức áp đặt."