Chương 315: Hóa Thân Hoàn Hảo"Đậu Hủ ! Cậu làm ra nhiệm vụ đó sao?""Ôi trời ơi ! Tôi không có biết cái gì hết !"Đậu Hủ ôm đầu mà vò."Tôi không có bỏ cái gì vào cả ! Tôi còn chưa cân bằng Lãnh Địa Chiến được nửa năm rồi !"Hắn muốn khóc thét.Quỷ gì vậy ? Một đống Danh Tướng, Nhiệm vụ Ẩn ?Không phải do tôi !Giám đốc Minh lấy khăn ra mà lau mồ hôi."Cứ thế này thì tôi hói vì lo mất.""Thôi, nhiệm vụ ẩn kia xuất hiện tính ra cũng không phải là chuyện xấu.""Theo tình huống này, có vẻ như Vọng Ngữ Bang cũng không có khả năng đánh bại Neolani.""Nếu đã là nhiệm vụ, chắc hẳn sẽ có hướng dẫn."..."Mở thông tin và hướng dẫn nhiệm vụ."Tinh.Dòng thông báo hiện lên.【Thông tin nhiệm vụ:】【Neolani là Hóa Thân của Vị Thần Của Những Cơn Mưa Mùa Đông.】【Cô bé đã lập giao kèo trở thành Hóa Thân cho Neolani để báo thù cho cha mẹ của mình.】【Người chơi hãy giúp Neolani hủy bỏ giao kèo với Hóa Thân.】Ờ rồi...Thông tin cần thiết đâu ?Làm sao để làm thế ?【Hãy làm việc mà mọi đứa trẻ đều cần.】Hử ?Là sao chứ !ẦM ẦM ẦMNgạo Thiên quẹo sang một con hẻm.Thông thường Thú Triều sẽ không đi đến các khu vực này.Chúng sẽ chỉ tập trung chạy đến trung tâm.Vì thế mà người chơi có thể lợi dụng những nơi như thế này để đánh úp từ hướng khác."Đoán đúng rồi !"Neolani đã bước vào hẻm cùng hắn !Mục đích của Neolani, không phải là "đến quảng trường".Mà là "Tiêu diệt người phương xa" !Neolani sẽ không tìm mọi cách đến quảng trường như lũ thú vô tri, mà sẽ săn g·iết người phương xa ở gần nàng !"Neolani ! Nói chuyện chút đi."ẦM !Một vong linh ngay lập tức vồ dưới chân hắn khi hắn giảm tốc.Tim hắn muốn nhảy ra ngoài.Ngạo Thiên cắn răng.Đôi chân của hắn bắt đầu chậm lại.Tay rút ra một tấm khiên."Cha mẹ cô...""Bị người phương xa g·iết phải không ?"Khựng.Đôi mắt Neolani thất thần.Đám vong linh trong giây lát không bị nàng điều khiển, bay tán loạn xung quanh."Ngươi..."Neolani nghiến răng."Im miệng cho ta !!!!!"ĐOÀNG.Âm thanh như tiếng súng bắn oanh liệt cả đất trời.Một luồng ánh sáng chói chang hơn cả tia nắng trưa hè chiếu thẳng xuống người Neolani.Trong phút chốc, nàng chìm trong ánh sáng.【Kích hoạt Trạng Thái Hóa Thân Hoàn Hảo】Trong phút chốc, thân thể Neolani bị ánh sáng kia nuốt trọn.Bàn tay bé con kia chìm trong ánh sáng.Rồi trả lại bằng cánh tay của một người phụ nữ.Mái tóc pha lê kia hóa thành màu đen, dài ra rất nhiều.Thân thể trở nên cao lớn.【"Nhìn xem."】Đôi môi vẫn mấp mé không đúng với từ ngữ được phát ra.【"Ngươi làm con bé phẫn nộ đến mức nào này."】Đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn Ngạo Thiên.【"Lũ người phương xa không ai tốt cả, Neolani nhỉ ?"】【"Để ta g·iết hết chúng cho con."】Một thông báo hiện lên cho toàn thể người chơi ở Lãnh Địa Chiến.【Hóa Thân đã hoàn thiện.】【Điềm báo đã thành hiện thực.】【Nữ Thần Của Những Cơn Mưa Mùa Đông đã xuất hiện.】..."Hức...!""Hức...! Hức...!"Tiếng khóc vang trong một không gian trắng xóa.Một bàn tay xuất hiện từ hư vô.Xoa xoa đầu đứa trẻ đang khóc thút thít kia."Bé con... Cha mẹ của ngươi đâu ?"Nghe vậy, đôi mắt của đứa trẻ càng đỏ.Nó đổ nhào vào người phụ nữa bước ta từ hư vô kia mà khóc ngất."Cha...! Mẹ...!"Tiếng khóc đau đớn, bi thương.Người phụ nữ kia dường như chẳng bận tâm trang phục mình có dính nước mũi của đứa trẻ hay không.Tay nhẹ mà xoa đầu cô bé.Một tay vòng qua mà ôm nó vào lòng."Ngoan...""Không khóc.""Ta mang con báo thù cho cha mẹ."...Ngạo Thiên đổ mồ hôi.Quỷ gì vậy !?Hắn không hiểu được hắn đang nhìn thấy gì nữa ?Tồn tại này... Làm hắn sợ !!?Người phụ nữ mặc một chiếc đầm ren ôm thân đen dài tới đầu gối, mang phong cách Tây Âu.Son đen tương phản với nước da trắng bệch của nàng.Mái tóc đen bồng bềnh xõa xuống, che một bên mắt.Đầu đội một chiếc mũ lưới che mặt, trên đầu có một bông hoa kì dị sống động như một sinh vật đang thở.Vong linh từ bông hoa đó cứ tuôn ra rồi lại chui vào.Nhiệt độ xung quanh như giảm mạnh.Hơi thở của Ngạo Thiên..!Hắn thấy được cả khói.【Các ngươi. Đúng là cái gai trong mắt ta.】Ngạo Thiên giật mình.Chân của hắn đã bị những bàn tay xương xẩu, xanh xao từ dưới mặt đất trồi lên mà giữ chữ.Thân thể hắn vốn dĩ đã to lớn, 2 mét.Nhưng thân hình của Neolani lúc này, đã là 3 mét.Nàng ta đưa bàn tay ra.Nâng cằm Ngạo Thiên mà nhìn vào đôi mắt hắn.【Thật thú vị.】【Ta có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt ngươi.】【Nhưng tại sao...? Còn điều gì đó ?】【Phấn khích sao...?】Ngạo Thiên nhe răng mà cười."Vì nàng thật đẹp."Vô số vong linh đã trói chặt thân thể hắn.【Nịnh nọt không giúp ngươi thoát khỏi c·ái c·hết đâu.】Ngạo Thiên cười ha hả."Một lời thật lòng, thì không phải nịnh nọt."Người phụ nữ đứng trước mặt hắn cảm nhận được.Hắn ta không nói dối.Nhịp tim không đổi.Mồ hôi không đổ.Không có một chút dấu hiệu dối trá.Nhưng gương mặt của Hóa Thân chỉ lộ một vẻ chán ghét.【Ghê tởm.】Móng tay cái sắc nhọn từ bàn tay đang nâng cằm hắn lên của nàng đặt lên môi hắn rồi bấm chặt, như muốn xé nó ra.Nhìn thôi cũng thấy rất đau đớn.【Ta chưa g·iết ngươi, đơn giản bởi vì ta có hứng thú với ánh mắt này thôi.】【Chắc ngươi cũng thấy đồng loại của ngươi c·hết dễ dàng nhưu thế nào rồi nhỉ ?.】Vừa nói, nhiều vong linh đã bao quanh Ngạo Thiên.Chúng đấu đá nhau, v·a c·hạm vào nhau.Như thể đang gào thét."Của ta...!""Của ta...!"Hóa Thân kia mặc kệ bọn chúng tranh giành.Nàng chỉ mỉm cười nhìn gương mặt của Ngạo Thiên.Thống khổ đi.Tuyệt vọng đi.【Cho ta thấy những biểu cảm một kẻ sắp c·hết trong đau đớn nên có nào.】【Người phương xa các ngươi, không xứng đáng được ta tiễn đưa.】Ngạo Thiên nhe răng cười."Cơn mưa.""Cái lạnh.""Ta có chút tự hỏi tại sao có ánh sáng.""Nhưng không quan trọng.""Lời nói kia đã tiết lộ nàng là ai rồi.""Không ngờ Tử Thần lại đẹp như vậy."Ngạo Thiên là một kẻ yêu mến NPC.Hắn thích con người, hắn thích lịch sử nơi đây.Thư viện các thành phố, đều là một trong những nơi hắn đến đầu tiên khi bước vào thành phố."Tử Thần của Phương Tây.""Từng là một trong những nữ thần của bốn mùa.""Euriayaz."Ngạo Thiên xiết chặt tấm khiên."Kích hoạt !"【Khiên Thánh Mita】Ánh sáng thần thánh lóe lên từ chiếc khiên."Tử Thần thì sao. Đã ở trong đây, thì sẽ phải tuân theo luật lệ ở đây."【Hóa Giải】 !Ánh sáng xanh lục nhạt tỏa ra từ người Ngạo Thiên.Vong linh khi cảm nhận được ánh sáng này, đều hoảng loạn mà bay tứ tung, thả hắn ra khỏi khống chế.Eriayaz trợn to mắt."Ngươi...!"Ngạo Thiên tiếp đất, dùng tấm khiên mà dựng bản thân dậy."Mỹ nữ bình tĩnh."Hắn lau máu trên khóe môi.Mỉm cười."Để ta trở thành một chiến binh xứng đáng cho nàng tiễn đưa nhé."