Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 334: Công Chúa



Chương 334: Công Chúa

Kì lạ.

Quận Cú đang cảm thấy vô cùng kì lạ.

Hắn bị triệu hồi đi vì có một linh hồn xem hắn như là Thần C·hết cần hỗ trợ.

Lần đầu tiên hắn gặp chuyện như vậy.

Ngay sau đó, hắn kéo họ xuống Địa Ngục.

Thế mà cả hai đều mang khí tức linh hồn vô cùng quái dị.

Không giống linh hồn của phàm nhân.

Đặc biệt, ban nãy Quận Cú dùng đôi mắt của mình nhìn kỹ khí tức của người nữ nhân kia.

Khí tức của họ... Khiến Quận Cú hoảng sợ không thôi !

Còn người đàn ông này...

Hắn đang ở địa ngục đấy.

Tại sao... Hắn có thể bình tĩnh như vậy ?

Thái độ từ đầu tới cuối vô cùng thong thả.

Như thể hắn biết rõ mình có thể rời khỏi đây sớm thôi ?

Quận Cú lắc lắc cái đầu.

Sau đó tiếp tục bay.

Thôi.

Cứ làm thỏa mãn yêu cầu của hai người này đã.

Thứ mà hắn cảm nhận được khi nãy...

Không phải là thứ một kẻ như hắn có thể can dự.

"RÉ ! RÉ !"

Ngạo Thiên và Euriayaz nghe được âm thanh quen thuộc mà quay đầu sang.

"Ồ... Nó kìa."

"Sovuil..." Euriayaz cau mày.

Thân thể người đội đầu Cú của Sovuil.

Đang bị đun trong chảo dầu.

Nó đau đớn mà gào thét.

"Cứu mạng...! Cứu mạng...!"

Hắn la thét rất thảm thương.

Xèo xèo xèo.

Âm thanh da thịt bị đốt cháy cũng liên tục vang lên.

Các nhánh cây của Sovuil, sợ nhất là nhiệt độ nóng chảy và lạnh băng.

Lúc này chúng đang liên tục sinh ra tìm cách thoát thân để rồi ngay lập tức bị đốt cháy.

"Ngồi yên coi ! Cái thằng này !"

"Linh hồn dơ bẩn tới mức này ! Kh·iếp !"

"Phải mượn cả chảo dầu ở tầng 8 để đốt ngươi !"

Một con quỷ với hình dáng kì dị đang liên tục nhấn Sovuil vào.

Euriayaz và Ngạo Thiên nhìn Sovuil trong tình cảnh dở khóc dở cười kia.

Chỉ biết im lặng.

"...Này, Quận Cú."

"Vâng...! Hai vị đại nhân đây có gì muốn hỏi ạ ?" Quận Cú giật mình, quay đầu 180 độ mà vừa bay vừa trả lời.

Ngạo Thiên gật gù.

"Dù gì chúng ta cũng ở đây rồi, ngươi giới thiệu nơi đây một chút được không ?"

"...Vâng ! Nơi đây là Địa Ngục ! Hay còn được gọi với nhiều cái tên như Âm Phủ, 18 Tầng Địa Ngục, Suối Vàng, các thể loại !"

"Khác với suy nghĩ của mọi người, Địa Ngục không có hình dạng cố định, cũng vì thế mà vạn người tiến vào Địa Ngục, đều sẽ mô tả Địa Ngục khác nhau !"



"Những thứ một người thấy tại Âm Phủ, đều không phải hình dạng thật."

"Ra vậy... Thảo nào ta lại thấy nơi này độc một màu trắng xóa, sương khói mờ ảo."

"Đối lập hoàn toàn với con quỷ đang nhúng vạc dầu khi nãy."

Quận Cú có chút ngạc nhiên, những vẫn gật gật đầu.

'Vâng vâng...! Ngài quả thật lợi hại ! Có thể nhìn Địa Ngục ra như vậy !"

Euriayaz có chút bất ngờ.

Trong mắt Ngạo Thiên, nơi đây như vậy ?

Trong mắt nàng hiện tại, nơi đây trông ghê rợn vô cùng.

Hai bên đường là vô số người t·rần t·ruồng, đang leo lên vô vàn núi đao, máu thịt chảy thành suối róc rách từ đỉnh núi xuống đất.

Bầu trời đỏ rực.

Đầy mùi máu tanh.

"Chúng ta... phải đi bao xa nữa?" Euriayaz hỏi.

Nàng nhìn về phía trước, tuyệt đối không có gì cả.

Như thể họ đang đi đến nơi vô định.

Quận Cú giật mình.

"A...! Xin thứ lỗi ! Làm khổ đại nhân rồi !"

"Tại địa ngục, cũng không có khái niệm khoảng cách rõ ràng !"

"Có người có thể đi vĩnh viễn không tới được đích đến, có người chỉ cần bước một bước đã đặt chân đến nơi cần đến !"

"Vốn dĩ nếu muốn, ta có thể giúp hai người ngay lập tức tới nơi, nhưng với những linh hồn lần đầu đến Địa Ngục thì ta cần phải cho họ đi một quãng đường."

"Để tránh hiểu biết của linh hồn bị hỗn loạn, khiến khi về nhân giới họ vẫn nghĩ chỉ cần bước một bước là đến được đích !"

Euriayaz gật đầu.

Ra vậy.

"Được rồi, vậy thì nhờ ngươi dẫn đường."

"Vâng...Vâng ạ!"

Quận Cú gật gật đầu, xoay cái cổ trở lại mà tiếp tục bay về phía trước.

"Đi thêm một chút thôi ! Ta sẽ tới !"

.

.

.

"Ô...Quận Cú. Ngươi đi đâu đấy !?"

"Bạch Hồ đang tìm ngươi đấy."?

Một âm thanh vang lên.

Euriayaz trợn to mắt.

Ngạo Thiên cũng cứng đơ tại chỗ.

"Ngươi...!"

Quận Cú lập tức hoảng hốt.

"Hai vị ! Bình tĩnh ! Bình tĩnh !"

"Đấy không phải là người hai vị nghĩ đâu !!!"

Quận Cú vội hét to lên.

Bay ra đằng trước mà ngăn lại.

"Ôi...Xin thứ lỗi. Có vẻ như gương mặt hai người thấy không mấy tốt đẹp nhỉ."

Ngạo Thiên và Euriayaz định thần lại.

Người kia lúc này vẫy tay, hóa thành một tấm mạng che mặt đen.

"...Đây là người dẫn đường ở Âm Phủ, Nam Nữ. Vốn dĩ được gọi như vậy vì nó có thể biến đổi hình dạng dựa theo người mà nó gặp mặt."

"Thế nên hai vị có nhìn thấy ai, thì đó đều hoàn toàn không phải."



Ngạo Thiên xiết chặt tay.

Euriayaz trông cũng vô cùng khó chịu.

Nam Nữ nhìn Quận Cú kính cẩn như vậy, lập tức hiểu chuyện.

"Xin thứ lỗi vì đã khiến hai vị không vui. Ta cũng còn có việc, bây giờ sẽ đi ngay."

Nam Nứ cúi đầu mà đi theo một hướng khác.

Euriayaz ban nãy, nhìn thấy Nam Nữ thành Madharu.

Nữ Thần Mùa Xuân.

Một trong những kẻ dẫn dắt đám thần linh năm xưa cho con của nàng trở thành Anh Hùng.

Còn Ngạo Thiên...

Euriayaz nghĩ nàng biết hắn nhìn thấy ai.

Và nàng đã nghĩ đúng.

Ngạo Thiên im lặng mà tiếp tục bước đi.

Hắn nhìn thấy người vợ cũ của mình.

.

.

.

"Đây là... Á...!"

Sắc mặt của cả hai người đều đang không được vui vẻ cho lắm.

Gặp phải người không muốn gặp, không phải điều gì vui.

Quận Cú đổ mồ hôi.

Nam Nữ...! Ngươi hại ta rồi !

Hai vị đây tức giận thì bao nhiêu cái đầu của ta chịu cho nổi !

Táo Quân thì cắt lưỡi, tới hai vị này là cắt đầu đấy !

"Sao hả ? Nói tiếp đi." Ngạo Thiên khoanh tay nhìn.

"Vâng vâng vâng !" Quận Cú hoảng hốt.

Làn sương trước mặt đang xua tan đi.

Hiện ra một tòa cung điện khổng lồ.

Mỗi một miếng gạch lát mái, đều có một khuôn mặt người khác nhau.

Nam nữ đủ cả.

Đang la lối, khóc than.

Ai oán đến tận trời cao.

Euriayaz đổ mồ hôi.

Tòa cung điện to lớn khổng lồ.

Một mình nó to bằng cả Vạn Hoa Thành.

Nhân vật bậc nào... Mới được phép đến đây !?

"Nơi đây là một trong những nơi Công Chúa dùng để gặp người đến bái kiến.'

"Điện Diêm La Vô Chủ !"

Vừa giới thiệu xong.

Như thể có một thế lực vô hình.

Kéo cả ba người vào thẳng bên trong đại điện.

Đại điện to lớn.

Xung quanh trồng loài cây quỷ dị.

Thế nhưng điều làm Eriayaz không khỏi ngạc nhiên ở đây, chính là mỗi một cây được trồng, đều chứa đầy thần tính.

Chỉ mỗi một cái cây... Thần tính có thể đem so với một vị thần thực sự trong Nhất Thế.

Có thể sao ?



Ầm ầm ầm.

Các bức tường rung động.

Sau đó di chuyển.

Nó xoay, nó bay lên, nó hạ xuống.

Euriayaz không tin nổi vào mắt mình.

"Chà... Đầu tư thật đấy."

Ngạo Thiên chỉ có thể bật cười.

4 bức tường cùng muôn vàn loài cây tách rười ra.

Để lại một không gian vô tận trắng xóa.

Rồi ngay lập tức, nó lại trở nên tối sầm.

Toàn bộ 4 bức tường, cũng đỉnh điện và sàn điện lúc này đã lơ lửng giữa không gian vô tận.

Giống như bọn họ lúc này, cũng đã lơ lửng.

]- Quận Cú. -[

Âm thanh vang khắp không gian vô tận kia.

"Đ-Đ-Đ-Đại nhân!!! Bái kiến đại nhân...!"

Một bóng đen bao trùm tất cả bọn họ.

Euriayaz rợn người.

Ngạo Thiên cũng vậy.

Cả hai bọn họ đều quay đầu lại.

]- Ta không khích khách không mời. -[

]- Nhưng ta hiểu rằng ngươi không còn cách nào khác. -[

]- Lần sau, dù là ai. Nhất định phải nói trước cho ta. -[

"V...Vâng ậ ! Tiểu nhân không dám !"

]- Đi đi. -[

Tức thì sau câu nói.

Quận Cú đã tan biến vào hư vô.

Ngạo Thiên và Euriayaz lúc này quay đầu lại.

Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến họ trợn tròn mắt.

Họ tưởng.

Kích thước của Quận Cú đã là to.

Nhưng...?

Họ đang nhìn vị kia từ một khoảng cách rất xa.

Khoảng cách này với Ngạo Thiên nhận định, trông như một vệ tinh đã bay đi rất xa, có thể nhìn trọn quả địa cầu mà đang nhìn ngắm trái đất.

Mặt đeo một chiếc mặt nạ nữ nhân, trông vô cùng vô hồn.

Mái tóc được che phủ bởi một chiếc khăn đóng vô cùng cầu kì, đính lên vô số ngọc ngà châu báu phi thường trân quý.

Thân mặc hoàng bào tráng lệ.

Bàn tay đang đặt ở tư thế thiền định trước bụng.

Toàn bộ thân thể của vị Thần này... !?

Luận kích cỡ...

Đã to bằng cả một hành tinh !

]- Người đến đây có việc chi ? -[

Euriayaz bất ngờ.

Tại sao vị Thần siêu phàm này, lại vô cùng kính cẩn với nàng ?

Ngạo Thiên bật cười.

"Đây là Quảng Cung Công Chúa."

"Con của Ông Trời."

"Còn có tên gọi khác, là Ngọc Hoàng."