Chương 333: Địa NgụcKhái niệm Tử Thần ở thế giới hiện đại.Ít được quan tâm hơn nhiều so với Nhất Thế.Tất nhiên là Ngạo Thiên không tin mấy về việc họ có tồn tại hay không.Hắn cũng không theo đạo giáo gì để biết Tử Thần của mỗi tôn giáo.Thế nên khái niệm gần với Tử Thần nhất mà hắn biết.Là từ một câu chuyện ở quê hắn.Thế nhưng..."To thế nhở...!"Euriayaz có chút hoảng sợ.Kích thước gì thế này...Đây mà là Tử Thần sao...?Nàng cảm thấy như thần tính của con quái vật này còn lớn hơn cả thần linh !"Tới rồi.""Euriayaz...""Nói thật...""Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau khi Quận Cú kêu lên tiếng thứ ba đâu.Nó đã kêu lên 2 tiếng.Ngạo Thiên đang vô cùng tò mò.Sau tiếng kêu thứ 3, sẽ ra sao ?Nơi đây không phải Nhất Thế.Thiệt sự thì Ngạo Thiên không hiểu nổi đây là ở đâu luôn cơ.Vậy thì.Nếu Quận Cú kêu lên tiếng thứ ba.Chuyện gì xảy ra ?"RÉ RÉ RÉ RÉ !"Con cú bằng vô số nhành cây của Sovuil hoảng loạn.Như nó cảm nhận được gì đó.Cả cơ thể của nó đều đang gào thét, muốn nó chạy trốn ngay !Euriayaz nhìn ra được.Khí tức của Quận Cú lúc này, hoàn toàn trấn áp hai người họ.Cảm giác này..."Tại sao...""Ta lại cảm thấy khí tức của Cổ Thần trên người nó...?"Đây là một Cổ Thần sao ?Không.Không phải.Khí tức của nó không phải là Cổ Thần.Nhưng vẫn còn những sợi khí tức dính lên cơ thể."Đây là sao...?"Ngạo Thiên có chút suy nghĩ."Chà...""Theo ta nghĩ.""Rất có thể...""Cô sắp gặp một người con khác của mình đấy."Euriayaz cảm thấy khó hiểu."Ý ngươi là sao ?""Làm theo tôi." Ngạo Thiên lấy tay bịt tai lại.Euriayaz không hiểu, nhưng cũng làm theo.Ngạo Thiên không biết chắc việc gì sẽ xảy ra.Nhưng hắn cảm thấy tốt nhất vẫn là nên bịt tai.Thứ theo sau tiếng kêu thứ ba, không vui vẻ gì."Cục...Cú !!!"Ngay lập tức.Tất cả cùng chấn động.Euriayaz và Ngạo Thiên dù đã bịt tai, nhưng cái âm thanh kia vẫn ong ong trong đầu.Ồn đến đau điếng.Trong khi đó, Sovuil không có cách nào bịt tai.Lỗ tai hắn bên trong chiếc đầu cú trực tiếp mà rỉ máu."RÉ RÉ RÉ RÉ !!!!"Nó vang lên tiếng thét thất thanh.Cả thân thể to lớn kia cứ vậy mà rơi tự do xuống.Ngạo Thiên vẫn còn thấy được hai chiếc lưỡi của Quận Cú.Một chiếc dài, một chiếc ngắn.Chiếc ngắn thậm chí còn có một vết sẹo.Như thể nó bị cắt đi, xong mọc dài lại.Quận Cú.Một thần c·hết xuất hiện trong câu chuyện của Cường Bạo Đại Vương.Nó kêu lên 3 tiếng, kẻ đ·ã c·hết sẽ sống dậy !Nó kêu lên 3 tiếng, linh hồn n·gười c·hết sẽ xuống địa ngục !Đôi mắt to tròn của Quận Cú nhìn xuống."Các ngươi... Rất lạ...""Phải đem về cho đại nhân !!!"Euriayaz vô cùng bối rối.Chủ nhân ?Thần c·hết này còn có chủ nhân ?Ai lại có thể làm chủ nhân của một Tử Thần !?Đặc biệt là một Tử Thần khủng bố như thế này !Sovuil ngã tự do xuống.Kích cỡ của cả một thành phố rơi xuống.Không khác gì một tảng thiên thạch khổng lồ.Hủy diệt mọi thứ dưới mặt đất.Nhưng khi nó ngã xuống, phá hủy vạn vật.Bóng dáng của Ngạo Thiên, Euriayaz đã không còn.Thân xác khổng lồ rơi xuống kia cũng chỉ là những nhánh cây...."Ha...!" Euriayaz hoảng hốt.Trong khi Ngạo Thiên vẫn đứng vững.Xung quanh họ là một biển sương mù.Ờ những nơi xa xa, có cung điện, có núi cao, có sông dài.Tất cả đều vô cùng mờ ảo."Ra đây là Địa Ngục... cũng không tệ như ta nghĩ."Ngạo Thiên đã nghĩ là hắn sẽ thấy núi đao, biển lửa, vô số người bị móc mắt moi ruột các thể loại cơ."...Địa ngục !?" Euriayaz hoảng hốt.Đây là một từ khác để dùng chỉ Luyện Ngục của các Tử Thần.Vì nó có chung một chức năng.Gột rửa linh hồn tội lỗi trước khi chúng trở về với Luân Hồi."Ngạo Thiên...! Ngươi trực tiếp đem chúng ta xuống thẳng Luyện Ngục !? Ngươi điên rồi sao !?"Ngạo Thiên gãi gãi đầu."Luyện Ngục ? Gì chứ ? Đây là Địa Ngục."Theo đúng điển tích. Tiếng kêu thứ ba của Quận Cú vang lên.Sẽ kéo linh hồn xuống địa ngục.Euriayaz nhìn quanh.Khoan...Đây..."Đây... Không phải là Luyện Ngục."Tử Thần có thể đến được Luyện Ngục nếu muốn.Euriayaz biết rất rõ hình dạng của Luyện Ngục.Nơi đây... Trông hoàn toàn không giống."Ừm...Ta sẽ ngạc nhiên nếu cô biết nơi đây.""Vì nếu mọi thứ đúng như sách vở ghi chép.""Đây là Địa Ngục của người phương xa."Dù hắn nhìn quanh, trông không giống miêu tả của địa ngục chút nào."Cục...cú !"Euriayaz và Ngạo Thiên giật mình.Họ quay đầu lại.Hai chiếc lưỡi dài đang thò ra khỏi chiếc mỏ cú.Con mắt đỏ ngầu.Bộ lông cú đen tuyền, với làn xương khói vây quanh.Quận Cú."A... Chào Tử Thần của tôi..." Ngạo Thiên vẫy tay.Quận Cú nhìn hắn."Hai người các ngươi...Rất lạ...!""Các ngươi không phải là những linh hồn người phàm...!""Mau nói danh tính...! Nếu không...! Vĩnh viễn ở lại đây...!"Ngạo Thiên gật đầu."Tôi thì có thể tính là người phàm với điều kiện đặc biệt đi, còn người này... Ngài Cú không đắc tội được đâu."Quận Cú nheo mắt."Không thể đắc tội...!? Ngươi có biết ta là ai không !?"Nó tức giận.Thân thể lập tức hóa to.Trong nháy mắt, đã cao như một tòa nhà cao tầng.Thân thể khổng lồ mà giương cái đầu cú xuống nhìn trúng."Ta là...""Quận Cú." Ngạo Thiên đáp lời."Bị ông Táo cắt cái lưỡi triệu gọi n·gười c·hết, còn vết sẹo đây này."Hắn chỉ vào cái lưỡi của Quận Cú."Ngươi...! Sao ngươi biết...!"Ngạo Thiên bật cười."Đọc sách nhiều thì biết.""Quan trọng bây giờ là ta muốn ngươi đưa ta đi gặp Công Chúa."Euriayaz nhìn Ngạo Thiên.Công chúa ?Ở nơi Địa Ngục như này...?Phải mắc phải t·rọng t·ội gì mới đến được đây ?Quận Cú mở to mắt mà nhìn hắn."Hỗn xược...! Ngươi là ai mà đòi gặp Công Chúa !!!?"Ngạo Thiên đặt tay lên hai vai Euriayaz từ sau lưng.Đẩy đẩy nàng qua."Ta thì không dám. Nhưng người này thì dám.""Nhìn ra chưa ?'Quận Cú vô cùng khó hiểu.Ngay lập tức đôi mắt của nó lóe lên.Chỉ trong giây lát.Nó hoảng sợ."A...!""Ha...Ha...Hai vị đại nhân !!!""Mời đi theo ta...!"Ngạo Thiên bật cười."Ngài Tử Thần cũng rất hiểu chuyện."Chuyện gì ?Euriayaz ngơ ngác.Quận Cú.Một Tử Thần quyền uy, khí tức kinh người.Chỉ cần kêu lên 3 tiếng là kéo họ xuống Địa Ngục.Vậy mà lúc này lại sợ co vòi ? Trông như một kẻ hầu hèn mọn ?Tại sao Ngạo Thiên vừa kéo mình ra xong, nó lập tức trở nên như vậy.Euriayaz đưa tay lên hửi hửi."...Bộ ta có mùi hôi gì sao?""Cô làm cái gì vậy Euriayaz? Đi mau nào." Ngạo Thiên bẻ bẻ cổ."...Được." Euriayaz đành phải đi theo.Không còn cách nào khác.Quận Cú bay ra phía trước.Khiến màn sương trôi dạt đi.Mở ra một con đường quỷ dị."Hai vị đại nhân đi theo ta ! Tuyệt đối bá·m s·át ta...!""Đừng để bị lạc đường ! Lạc rồi tới ta cũng tìm không ra...!"Nó cứ như vậy bay thẳng một đường.