Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 338: Vương Ấn



Chương 338: Vương Ấn

Vô Nhất rời khỏi buồng máy.

Điện thoại hắn hiện lên thông báo.

【Y Sương gửi lời mời kết bạn đến bạn.】

Vừa bấm đồng ý, Y Sương đã gửi qua một vị trí.

Một quán cà phê...

Vô Nhất dùng tay chọn nhanh sticker Một chú mèo làm dấu tay OK.

Sau đó hắn vất điện thoại lên giường.

Rồi vất bản thân mình lên theo.

Gục.

Hoàn toàn gục.

Vô Nhất đang nằm trên giường của mình một cách vô cùng bơ phờ.

Toàn bộ Đan Nguyệt Bang đều nhất trí.

Tiền bạc mai Ngạo Thiên chuyển, mai tính.

Tối nay, ngủ !

Con mẹ nó !

Phải ngủ !

Vô Nhất cảm thấy mệt kinh khủng.

Mệt hơn nhiều so với thường ngày.

Đây là tác hại của việc tập trung cao độ quá lâu.

Lúc còn trong trò chơi thì không cảm nhận được gì nhiều, nhưng bây giờ thì toàn thân đều uể oải.

Nhức đầu quá...

Vô Nhất tự lấy tay mà gõ gõ đầu mình.

"Ựa..."

Reng reng reng.

Tiếng điện thoại kêu.

"Alô ?"

"Đại ca ! Xong việc rồi thì vào viện coi ! Sáng giờ em thấp thỏm đau tim mấy chập rồi nè !"

"Đau tim thì ở lại đó thêm vài hôm đi !" Vô Nhất cười khì khì.

"Tha !" Diệp Vũ oải cả người.

Hắn cũng đuối mà.

"Được rồi... Dù gì mai cũng chỉ việc có mặt để xuất viện."

"Ê. Mai đi cà phê không ?" Vô Nhất bật cười.

"Cà phê ? Cũng được. Có việc gì sao ?"

"Quán của Y Sương."

"Y Sương...!? Tới đó chúng ta không bị Hắc Bạch làm thịt đấy chứ ?"

Diệp Vũ lè lưỡi.

"Nói vớ va vớ vẩn gì đấy ?"

"Chỉ là một trò chơi, chú mày làm như chuyện sống c·hết vậy."

Vô Nhất phì cười.

"Cà phê...? Đi chơi hả ? Ánh Thư cũng muốn đi !"



"Ây...! Ánh Thư ! Đừng xen vào !"

"Đi với đi với."

Tiếng từ điện thoại của Diệp Vũ vang lên giọng nói của một cô gái.

Vô Nhất nhận ra ngay.

"Nếu được thì dắt cô bé phòng bên đi cũng được."

"Lần này thắng cũng có công lớn từ Ánh Thư mà, anh mời."

Tiếng bên kia điện thoại là tiếng cười vui của cô gái.

"Yay ! Được đi chơi ! Được đi chơi !"

"Suỵt ! Y tá đến bây giờ !"

"Ánh Thư, có chuyện gì sao?" Một giọng lạ vang lên.

"Ặc ! Đại ca ! Em cúp đây !"

Điện thoại cứ thế cúp đi.

Đoán chừng là Diệp Vũ đi trốn y tá rồi.

Vô Nhất phì cười.

Điện thoại hắn nổ rất nhiều tin nhắn, may mà đang để im lặng.

Vô Nhất nhìn điện thoại, suy nghĩ một chút.

Cuối cùng liên hệ với NPC Hồng Mân.

【Vô 11: Hồng Mân, cô có thể giúp tôi tập luyện Minh Tưởng không ?】

【...】

Chưa có tin nhắn trả lời.

Có thể là cô ta đang tịnh dưỡng.

Cũng phải, ban nãy nàng còn hấp hối mà.

Vô Nhất lại quăng điện thoại đi.

Ngủ !

.

.

.

Đế quốc Flamme.

"Albert rốt cuộc đi đâu rồi !?"

Tiếng la to lớn đến đáng sợ vang khắp cung điện.

Một cung điện nguy nga, các bức tường đều dát vàng.

Một căn phòng hình ngũ giác.

Mỗi một mặt tường, đều có một chiếc ngai làm bằng vàng.

Mỗi cái ngai lại được chạm khắc họa tiết khác nhau.

Sau lưng ngai là một bức tượng động vật to lớn, sinh động vô cùng.

Đây là kiến trúc to lớn ở giữa thành Flamme.

Tháp Vương Ấn.

5 người được ngồi ở đây, là 5 người có quyền lực nhất Đế Quốc.

Trong đó chiếc ngai với bức tượng Sư Tử đằng sau đang không có người ngồi.

Là ngai vàng của Albert.



Họ đang thảo luận về Lãnh Địa Chiến.

Bởi vì trong Lãnh Địa Chiến, Ngạo Thiên đã nói ra việc Flamme treo thưởng cho việc g·iết người du mục ở Thảo Nguyên Sữa.

Không nói đến việc tàn dư của người dân ở Thảo Nguyên Sữa sẽ biết mà ghi thù.

Đế Quốc không quan tâm đến.

Thứ đáng lo là Hóa Thân của Tử Thần Euriayaz sẽ nhắm đến họ !

Cơn thịnh nộ của một Tử Thần, không phải là thứ họ có thể coi thường !

"Albert đi đánh Ma Thần, lành ít dữ nhiều."

"Dù có sống sót trở về, cũng không thể về ngay bây giờ được."

"Việc này chúng ta tự bàn bạc đi thôi."

Một vị Nữ Đế lên tiếng.

Sau lưng nàng là bức tượng một con mèo với hai cái đuôi.

Trên người mặc một bộ kimono lộng lẫy màu lá phong.

Miêu Đế.

Một Đế Vương đến từ phương Đông.

Đế quốc Flamme không phân biệt xuất thân của một người.

Chỉ cần có đủ sức mạnh, đều có thể xưng Đế tại đây.

Miêu Đế đến từ vùng đất của Dạ Hoàng.

"Miêu Đế nói đúng. Chúng ta có thể bàn bạc thêm với Albert sau."

"Hiện tại, vẫn nên suy tính hai việc."

"Đối phó với Nữ Thần Euriayaz và lãnh địa."

Một vị ngồi trước một bức tượng đại bàng.

Ưng Đế.

Lãnh địa thuộc Flamme đã bị trao cho Thiên Vỹ Yêu Vương.

Trước đây trao cho Hiệp Hội Phương Xa, họ vẫn còn chấp nhận được.

Vì nó vẫn là loài người.

Thế nhưng giờ đây, Thiên Vỹ Yêu Vương lại là người nắm giữ lãnh thổ của họ.

Đế Quốc Flamme.

Có thể nói là vùng đất có lãnh thổ rộng lớn nhất Nhất Thế.

Chiếm gần nhiều diện tích phía Tây.

Một phần là do Đế Quốc rất thường xuyên mở rộng bờ cõi.

Thêm vào đó là việc có tới 5 vị Đế Vương với sức mạnh kinh khủng.

Mỗi một vị trong đây, không ai có thực lực thấp hơn Luyện Vương.

Các thế lực lớn... Thực sự không dốc toàn lực đối đàu với Ma Thần.

Ví như Đế Quốc, họ đều có cách riêng để giữ mình vượt qua Thời Đại Ma Thần.

Họ không t·ấn c·ông Unholda Kaiser, chính là để bảo đảm sau này có thể thỏa hiệp.

Riêng Albert, lại ngược lại với họ.

Nên chỉ có mỗi hắn đơn độc tham gia t·ấn c·ông Ma Thần.

"Về việc lãnh địa, nhất định là phải giành lại, hoặc ít nhất là đem nó cho Ma Thần."

"Nếu không phải Ma Tộc mà là Yêu Tộc nắm giữ, nhất định sẽ bất lợi cho chúng ta về sau này."

Một bức tượng Cú sau lưng người vừa lên tiếng.



Hưu Lưu Đế.

"...Chúng ta không thể cầu xin tử thần tha thứ sao?"

Cả ba người kia nhìn sang người vừa nói câu đó.

"Hầy... Hỏi sao ai cũng coi cô là kẻ có thể phản bội Đế Quốc nhất."

Bức tượng chim diệc đằng sau lưng nàng.

Diệc Đế.

Thánh Nữ Ardea.

Một nhân vật đến từ Thánh Quốc.

Thánh Quốc là vùng đất rất tôn thờ thần linh.

Tất nhiên, họ cũng là người kính trọng các Tử Thần.

Theo quan niệm của Thánh Quốc, các tử thần đều là thiên thần do Thần Khải Huyền phái đi.

"Không phải sao ? Ta tin là Tử Thần Euriayaz sẽ từ bi tha thứ cho những con dân lầm lỡ."

Nàng chắp tay mà cầu nguyện.

Miêu Đế nhìn mà phát ói.

Thánh mẫu trong truyền thuyết, chính là đây.

Hưu Lưu Đế nhìn Diệc Đế cũng không khỏi thở dài.

"Tôi vẫn không hiểu sao cô vẫn chưa bị Đế Vương nào tận diệt đấy Diệc Đế."

"Ngây thơ như vậy, không sợ bị lừa hết lãnh thổ sao ?"

Diệc Đế cau mày.

"Các ngươi có thể thử xem ai có đủ khả năng ?"

"Rồi rồi." Hưu Lưu Đế xua tay.

Thánh Nữ Ardea không phải là cái danh.

Nàng mang trong mình dòng máu của thần linh và người phàm.

Tu vi cũng đã Luyện Vương.

Không ai biết được việc nàng thành thần hay nàng thành Hóa Đế sẽ xảy ra trước.

Không ai dám phủ nhận tiềm năng của nàng.

Việc g·iết nàng, cũng dễ gây ra nhiều tai họa.

Bởi vì con cái của thần linh, không thành thần thì cũng trở thành anh hùng, trở thành thánh nhân.

Giết họ đồng nghĩa với đối địch với thần linh.

Vô cùng khó sống.

"Có vẻ như chúng ta phải tiến công Thiên Vỹ Thành thôi." Ưng Đế lên tiếng.

"Nhân lúc Yêu Tộc chưa liên kết chặt chẽ với Ma Tộc, tiềm lực cũng không nhiều."

"Trực tiếp ép Thiên Vỹ Yêu Vương trả lại lãnh thổ."

Miêu Đế chống cằm mà suy nghĩ.

"Ngươi nghĩ dễ vậy sao ?"

"Hậu thuẫn của Thiên Vỹ Yêu Vương chính là Hắc Y Thiên Ma."

Miêu Đế là người của Dạ Hoàng.

Tất nhiên nàng biết Hấc Y Thiên Ma đáng sợ như thế nào.

Rất tiếc, những tên Đế Vương ở đây thì không.

"Phì. Vẫn chỉ là Thiên Ma, luận thực lực không phải chỉ sánh ngang Luyện Vương sao ?"

"4 người chúng ta cũng đến, không thể nào không chống được !"

Miêu Đế thở dài.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.