Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 339: Cải Đạo



Chương 339: Cải Đạo

"Ưng Đế, chắc hẳn ngươi cũng biết mối quan hệ giữa Dạ Hoàng vs Hắc Y Hội."

"Không vì lợi ích chung thì hầu hết thời gian chính là thù địch."

"Nếu Hắc Y Thiên ma chỉ có tu vi Luyện Vương, Hắc Y Hội đã không có cửa tồn tại đến bây giờ rồi."

"Hẳn ngươi cũng biết thế lực Dạ Hoàng có bao nhiêu Luyện Vương ?"

Ưng Đế cứng họng.

Thế gian biết được số lượng Luyện Vương thật sự rất ít.

Chắc hẳn đại đa số sau sự kiện lần này, cũng chỉ nghĩ là có những vị Luyện Vương đi tiến đánh Ma Thần.

Bởi vì hầu hết Luyện Vương trở lên của các thế lực, đều ẩn giấu thực lực và tồn tại của mình.

Trừ khi cần thiết, bô bô cái miệng về tu vi của mình khi thế gian này vẫn còn kẻ mạnh hơn sẽ chẳng có gì tốt lành.

Thế lực của Dạ Hoàng, ít người biết được tiềm lực của nó.

Nhưng Ưng Đế biết.

Những đứa con của Dạ Hoàng, không ít kẻ là Luyện Vương.

Miêu Đế là một ví dụ điển hình.

Nếu nàng là Luyện Vương duy nhất của Dạ Hoàng, không lý nào hắn ta không tìm mọi cách bắt ép nàng trở về được.

"Miêu Đế... Vậy theo ngươi biết, Hắc Y Thiên Ma đang ở tu vi nào ?"

"Ta không rõ." Miêu Đế lắc đầu.

"Ngươi...! Vậy sao ngươi còn nói !?" Ưng Đế nổi giận.

"Dạ Hoàng đã là Hóa Đế rồi." Miêu Đế nói tiếp.

"Hóa...Hóa Đế...!" Ưng Đế giật mình.

"Ngươi trả lời ta thử, một Hóa Đế không dám đánh Hắc Y Thiên Ma, ngươi lấy bản lĩnh gì dám ?"

Ưng Đế cắn răng.

"Như vậy ngươi muốn lãnh thổ của Đế Quốc bị Yêu Tộc chiếm hữu !?"

Vốn dĩ họ vẫn sẵn sàng mất đi những lãnh thổ kia.

Nhưng phải là về mặt chữ, là họ trao cho Ma Tộc !

Bởi vì nếu không có những lãnh thổ kia, thì khi Ma Thần thống trị.

Lãnh thổ mà họ phải cắt ra nhất định sẽ còn hao tổn hơn rất nhiều !

Những kẻ ở đây đều hiểu.

Ma Thần thống trị, không phải hủy diệt.

Có sự khác biệt rõ ràng.

Quyền lực của những kẻ ở đây khi Ma Thần thống trị, sẽ ít đi nhiều so với bây giờ.

Nhưng chắc chắn một điều, chỉ cần hàng phục Ma Thần, cái đầu có thể giữ lại.



Lợi và hại... Còn chưa biết chắc được.

Thế gian này không phải là trải nghiệm thời kì Ma Tộc chiếm hữu đầu tiên.

Qua các thời kì, cả Ma Tộc và Nhân Tộc đều hiểu rõ.

Thống trị, đừng cố tận diệt.

Nhân lực cũng là tài nguyên.

Cống phẩm có được từ loài người, ăn đứt việc g·iết hết tất cả bọn chúng.

Nhân lực để quản và điều hành lãnh thổ của loài người sẽ khiến chính quân lực của Ma Tộc loãng đi rát nhiều.

Cứ để loài người giữ là được.

Tất nhiên, Ma Tộc cũng sẽ có cách để tránh bị lật thuyền.

Họ sẽ tìm g·iết những kẻ đạt đến Hóa Đế.

Bởi vì đã có Ma Thần trấn giữ, chỉ cần không sinh ra một kẻ có đẳng cấp ngang ngửa.

Coi như Ma Tộc đã thắng lớn.

Ít thì ngàn năm, nhiều thì vạn năm sau này đều là thời đại của Ma Tộc.

Chăn dắt lấy sữa tốt hơn là g·iết thịt toàn bộ.

Ma Tộc dù gì tồn tại và phát triển cũng nhờ vào loài người.

Để chúng tận diệt cũng coi như triệt đường phát triển.

Tu luyện bằng cách luyện thi, người không còn, lấy đâu ra luyện ?

Tu luyện bằng cách luyện hồn, người không còn, lấy đâu ra luyện ?

Nếu chỉ là con người nuôi từ bé chỉ để luyện, thì lại không có chất lượng tốt.

Vì vô vàn cách tu luyện tàn bạo của Ma Tộc, họ phải giữ cho loài người phát triển.

Kinh nghiệm này được đúc kết bằng xương máu cả vạn năm của con người.

Được Ma Tộc truyền lại cho nhau.

Bởi từng có thời đại Ma Thần tận diệt loài người.

Kết quả là sau một thời gian ngắn, Ma Tộc cũng xém chút nữa c·hết theo vì n·ội c·hiến.

Luyện thi g·iết đồng bọn để luyện thi.

Luyện hồn g·iết đồng bọn để luyện hồn.

Nội bộ Ma Tộc đấu đá nhau giành quyền lực.

Một vị Ma Thần năm xưa từ đó đã tạo ra những điều luật và hướng dẫn như vậy vì phồn vinh của Ma Tộc.

Hắn cho cả loài người biết.

Để loài người hiểu.

Nếu Thời Đại Ma Thần đến, hãy để nó đến.



Thuần phục là cách tốt nhất để loài người vượt qua.

Hắn cũng răn dạy cả Ma Tộc.

Chỉ cần loài người tồn tại, n·ội c·hiến sẽ ít hơn rất nhiều.

Khi vẫn còn mối nguy từ bên ngoài, những mối nguy từ bên trong cũng tự biết thu liễm.

Lòng hướng về một phía thì sẽ không có tâm tư đánh đi tán loạn.

Bởi những điều này nên những kẻ ở đây mới có lòng tin thuần phục.

Nếu chúng thực sự là Hóa Đế, lúc này chắc đều đã hoảng lên tìm g·iết Ma Thần rồi.

Vì Ma Tộc tuyệt đối không để Ma Thần được sống.

"Nếu theo như ngươi nói thì không phải Dạ Hoàng sẽ là kẻ đang ngồi trên chảo lửa sao ?"

"Tại sao hắn không làm gì ?"

"Ai bảo hắn không làm gì." Miêu Đế thở dài.

"Hắn gửi Tâm Kiếm đi, đã đủ chứng tỏ hắn quan tâm việc này rồi."

"Tâm Kiếm... Người đó là ai?" Ưng Đế bối rối.

Miêu Đế gương mặt có chút khó coi.

"Ta không muốn công nhận chút nào."

"Nhưng nó là đứa hoàn toàn có thể một mình đánh thắng Ma Thần."

"Cái gì...!?" Ưng Đế hoảng hốt.

Miêu Đế biết sức mạnh thật sự của Tâm Kiếm.

Nếu nàng ta thực sự dùng hết sức mình, đánh bại Ma Thần không phải là chuyện không tưởng.

"Có kẻ như vậy sao..." Ưng Đế thật sự chấn kinh.

"Ta cam đoan." Miêu Đế gật đầu.

Lúc này sắc mặt của Ưng Đế trông vô cùng khó coi.

"Hỏng rồi..."

Miêu Đế hiểu tên này đang nghĩ gì.

Albert đi tiến đánh Ma Thần, được Ưng Đế xem nhưu chỉ có con đường c·hết.

Đã thủ sẵn binh lính để tiến công đoạt lấy lãnh thổ của Sư Đế Albert trước rồi.

Bây giờ Albert có khả năng còn sống.

Hắn nhất định phải suy xét lại.

Rốt cuộc những tên như hắn cũng vì cái lợi của mình thôi.

Miêu Đế cũng đoán sơ được chuyện gì sẽ xảy ra rồi.

Có Tâm Kiếm ở đó, không đời nào loài người thua.



Thế nhưng có Hắc Y Hội, chưa chắc Ma Thần đã bị g·iết.

Theo nàng biết, Hắc Y Hội thường cố gắng định đoạt loài người hay Ma Tộc chiến thắng.

Nhưng chung quy, Albert hẳn là sẽ còn sống quay về.

Kết quả sơ bộ nàng đã nắm được rồi.

Miêu Đế lấy từ trong tay áo ra một tẩu thuốc.

Nhẹ búng tay mà tạo ra lửa, sau đó rít một hơi.

"Nói chung, giành lãnh thổ từ tay Yêu Tộc, chúng ta không nắm được mấy phần đâu."

Hưu Lưu đế từ nãy đến giờ ngồi yên mà suy ngẫm.

Cuối cùng hắn lấy ngón giữa chỉnh lại kính của mình.

"Vậy còn chuyện Nữ Thần Euriayaz?"

"Theo tôi nghĩ, đây là chuyện cấp bách hơn."

Thời Đại Ma Thần đến thì cũng sẽ đến.

Nhưng cơn thịnh nộ của Euriayaz... Sẽ đến sớm hơn nhiều.

"Ngươi nói đi ta nghe." Miêu Đế phà hơi.

Nàng biết tỏng Hưu Lưu Đế đã nghĩ ra ý tưởng gì đó rồi.

Tên này chuyên ra tỏ vẻ khiêm nhường.

Sẽ hỏi ý kiến mọi người trước.

Sau đó mới đưa ra ý kiến của bản thân, ý kiến mà hắn cho là hoàn hảo nhất.

"Được."

Hưu Lưu Đế cũng không dài dòng.

"...Cải đạo đi."

"Cái gì?" Ưng Đế và Miêu Đế đều làm bản mặt nghệch cả ra.

"Hưu Lưu Đế...! Ý anh là !" Đôi mắt của Diệc Đế - Thánh Nữu Ardea thì sáng loáng.

"Phải."

"Đế Quốc từ này sẽ theo đạo Khải Huyền."

"Tiếp nhận Tử Thần của đạo Khải Huyền."

Miêu Đế và Ưng Đế đều đổ mồ hôi.

"Đến khi đó, kẻ bảo hộ Đế Quốc chính là thần linh của Thánh Quốc."

"Euriayaz muốn đánh cũng không được."

"Hưu Lưu Đế, hi vọng ngươi hiểu việc ngươi đang nói là gì." Miêu Đế cau mày.

"Phải." Hưu Lưu Đế thở dài.

"Dùng thần linh để đối phó với thần linh."

"Thánh Quốc và Đế Quốc sẽ sát nhập."