Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 340: Irfan



Chương 340: Irfan

"Hưu Lưu Đế. Hi vọng ngươi biết ngươi đang nói gì."

"Đây gọi là phản quốc."

"Cách tốt nhất rồi đó." Hưu Lưu Đế gãi đầu.

Miêu Đế nhìn hắn.

Hưu Lưu Đế.

Kẻ được coi là bộ não của Vương Ấn.

Hắn là học giả từ Ma Tháp.

Một kẻ được coi là thiên tài của tòa Ma Tháp.

"Thịnh nộ của thần linh, ta và Diệc Đế hẳn là rõ hơn ai hết."

"Chúng ta không sống tới ngày Thời Đại Ma Thần xảy ra đâu."

Hưu Lưu Đế có tên thật là Irfan.

Một Hiền Giả của Ma Tháp.

Hắn là một kẻ không tôn thờ vị thần nào cả.

Mặc cho việc Ma Tháp là một trong những nơi hiếm hoi một ai đó có thể gặp mặt một vị thần.

Irfan nổi tiếng với những việc làm báng bổ thần linh của mình.

Thậm chí là làm những việc bị nghiêm cấm bởi vị Thần bảo hộ cho Ma Tháp.

...Đến mức bị đuổi khỏi Ma Tháp.

Nàng không khỏi bật cười.

Thôi thì ở đây, trừ Ưng Đế và Sư Đế là người Đế Quốc chính cống.

Còn lại toàn là dân lưu vong mà.

Đế Quốc nổi tiếng với chủ nghĩa trọng tài năng của mình.

Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi sẽ được trọng dụng.

Nàng liếc sang Diệc Đế.

Thánh Nữ Ardea.

Một thánh nữ... quá tốt đẹp đối với Thánh Quốc đã mục nát.

Bởi vì quá tốt nên nàng mới phải rời khỏi quê hương của mình.

Sự thánh thiện và...ngu ngốc của nàng ta, không thấy thì chắc chắn không tin.

Miêu Đế thở dài.

Nàng cũng không khá khẩm gì.

Một "đứa con trốn chạy" khỏi Dạ Hoàng.



"Đứa con của Dạ Hoàng" là một danh hiệu tồn tại ở rất nhiều kẻ.

Trong đó, những cá nhân kiệt xuất nhất sẽ được gọi là "Con Cưng".

Nàng là một trong số đó.

Ít nhất là tới khi nàng quyết định chạy trốn khỏi Dạ Hoàng.

"...Lão khốn đó."

Nghĩ tới lại càng hiến nàng phẫn nộ đi kèm với sởn gai ốc.

Miêu Đế hi vọng Thời Đại Ma Thần đến, để Ma Tộc g·iết quách Dạ Hoàng đi.

Thế nhưng chính nàng cũng biết điều này rất khó.

"Nếu những thí nghiệm của lão thành công, không biết chừng Ma Thần thực sự không g·iết nổi lão..."

Từ lúc nàng còn ở Dạ Hoàng, hắn đã bắt đầu thờ tụng những vị thần kì lạ.

Và những vị thần ấy thực sự ban cho hắn và những bề tôi những khả năng lạ thường.

Nếu hắn thực sự được vị thần kì lạ kia bảo hộ, sợ rằng Ma Tộc cũng không g·iết được hắn.

Bất chợt, Miêu Đế lại nghĩ đến Tâm Kiếm.

"Con bé đó... Không biết có thể g·iết được Dạ Hoàng hay không..."

Hưu Lưu Đế nhìn phản ứng của tất cả mọi người.

Miêu Đế có vẻ như vẫn ổn.

Ardea thì... hào hứng.

Ưng Đế thì phản đối.

Hắn có thể tưởng tượng được, Sư Đế cũng sẽ phản đối.

Vậy thì là ít nhất 2 phiếu chống, 2 phiếu đồng tình.

Miêu Đế... Hắn không rõ nàng sẽ chấp thuận hay không.

"Đúng rồi ! Ý tưởng của Irfan tuyệt lắm ! Chúng ta hãy cải đạo đi ! Thần Khải Huyền nhất định sẽ phù hộ cho Đế Quốc !" Thánh Nữ Ardea hào hứng.

"Càng ngày càng giống gián điệp Thánh Quốc trà trộn vào..." Cả 3 người kia có cùng suy nghĩ.

"Ta bỏ phiếu trắng, chờ Sư Đế về cho việc này đi." Miêu Đế giơ tay.

"Được." Irfan không phàn nàn gì.

"Hắn nhất định không đồng ý đâu." Ưng Đế phỉ nhổ.

Ưng Đế và Sư Đế là người Đế Quốc chính gốc.

Nên hắn hiểu rõ Sư Đế nhất định không đồng ý để người dân theo đạo của Thánh Quốc.

"Chúng ta sẽ bỏ phiếu khi anh ta quay lại." Hưu Lưu Đế mở quyển sách mình đang cầm ra mà đọc.



"Vấn đề lãnh thổ... Theo tôi tốt nhất là mặc kệ."

"Gây chiến với Hắc Y Hội không phải là một quyết định thông minh."

Irfan đọc rất nhiều sách.

Hắn cũng rất rõ lịch sử Nhất Thế.

Bởi vì thế mà hắn biết được Hắc Y Hội nhúng tay nhiều cỡ nào vào dòng lịch sử.

Không phải thế lực mà họ nên đụng vào.

"Ngươi nói bỏ là bỏ vậy sao !? Nếu không có lãnh thổ đó để sau này dâng lên cho Ma Tộc, chúng ta có thể sẽ phải cắt những lãnh thổ quý giá trao cho chúng đấy !"

"Ưng Đế. Thời Đại Ma Thần một khi bắt đầu, tôi không nghĩ việc đó quan trọng đâu." Irfan thở dài.

"Dù trên danh nghĩa chúng ta có được giữ lãnh thổ, các lãnh thổ quặng mỏ đều sẽ bị ép cống nộp tài nguyên cho Ma Thần."

"Chúng ta có đứng tên, cũng chỉ là trên danh nghĩa."

Ma Tộc cho phép nhân loại giữ lãnh thổ của mình.

Bởi vì như vị Ma Thần kia đặt ra, họ cần "chăn thả" loài người trong Thời Đại Ma Thần để cho Ma Tộc phồn vinh nhất có thể.

Con người khi không sở hữu tài sản, sẽ không có động lực.

"Có vẻ như học giả như ngươi, lại quá ngay thẳng rồi." Ưng Đế nhìn hắn.

"Đừng nói với ta là ngươi định..." Irfan cau mày.

"Đúng vậy." Ưng Đế gật đầu.

"Làm giả số liệu."

"Cũng có gan." Irfan lắc đầu.

Ưng Đế bắt đầu giải thích.

"Không phải là ta nghĩ ra. Đây là do nhân loại từ xưa tạo nên cách thức để lừa tài nguyên khỏi vào tay Ma Tộc."

"Trên giấy tờ là 50% nhưng thực sự tài nguyên chúng ta trao cho Ma Tộc khi bị đô hộ suốt nhiều Thời Đại Ma Thần, cũng chỉ có 10%."

"Ma Tộc tất nhiên không phải là lũ ngu, nhưng con người cũng vậy."

"Nhiều cách thức phức tạp được đặt ra để bảo đảm Ma Tộc có thể bị gạt rồi."

"Nhưng chủ chốt phải là việc chúng không thể điều tra kỹ khi không có lệnh của chức cao."

"Nếu Ma Tộc sở hữu lãnh địa, việc điều tra rất dễ dàng."

"Nếu loài người sở hữu lãnh địa, có cách lừa gạt chúng."

"Chỉ cần giữ được danh nghĩa sở hữu, thì ta có thể gạt được chúng."

"Ăn bén đấy." Irfan nheo mắt.

"Vậy là ngươi nhất quyết là chúng ta phải lấy lại lãnh thổ ?"

"Đúng vậy." Ưng Đế trả lời ngay.

"Các lãnh thổ có tài nguyên quý giá tuy hấp dẫn, nhưng chúng sẽ ưu tiên lãnh thổ như Thành Flamme."



"Bởi vì đó là nơi đông dân cư nhất."

"...Con người là loại tài nguyên quý giá nhất đối với Ma Tộc."

Nghe rất tàn khốc, nhưng thực sự là vậy.

Việc tu luyện của Ma Tộc có rất nhiều là dính liền với việc sử dụng con người làm tài nguyên.

Irfan im lặng một chút.

"Được."

"Ngay sáng mai ta sẽ đi thương lượng lấy về lãnh thổ của Đế Quốc."

"Bây giờ ta sẽ chuẩn bị lễ vật cho Thiên Vỹ Yêu Vương."

"Được. Ta tin ngươi." Ưng Đế gật đầu.

Không dùng vũ lực đoạt về được, thì chỉ còn cách thương lượng.

Thế nhưng thương lượng có nghĩa là Đế Quốc cũng sẽ chịu thiệt thòi.

Từ sau lưng Irfan mọc ra đôi cánh cú.

Hắn bay thẳng lên nóc tòa tháp Vương Ấn.

"Sư Đế có về, thì các ngươi thảo luận trước việc cải đạo đi."

Cứ vậy mà Irfan đi xuyên nóc tòa tháp như một bóng ma.

.

.

.

Thiên Vỹ Yêu Vương vừa nhâm nhi một tách trà tại hòn non bộ bên cạnh phòng mình.

Vừa ngắm nhìn đàn cá đang bơi trong hòn non bộ.

Tay nàng có chút run.

"Ầy."

Nàng đưa tay lên nhìn, không khỏi thở dài.

"Tới thời điểm này, ta không rõ đây là vì sợ hãi, hào hứng, hay bệnh tật nữa."

"...Có thể là cả ba."

Nàng nhìn lên bầu trời.

"Không có trăng à..."

Hôm nay nhiều mây, không thấy được ánh trăng.

"Thật tiếc."

Nàng uống thêm một tách trà.

Sau đó bước về phòng.