Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 382: Bảo Mệnh Phù



Chương 382: Bảo Mệnh Phù

Cầu đề cử, cầu đánh giá ! Ọ v Ọ b

-

Diệc Nhật nhất thời không biết phải nói gì.

Người này...

"Tại sao cô nghĩ ta có thể thay đổi vùng đất này ?"

"Ta chỉ là một công tử nhà chim Diệc, thậm chí không phải trưởng tộc."

Sắc mặt Miêu Nhi đã tươi hơn rất nhiều.

Thuốc của Diệc Nhật đã bắt đầu có tác dụng.

Miêu Nhi cũng ngạc nhiên, tu vi của nàng thậm chí còn đang dần khôi phục lại.

Làm thế nào một viên đan dược lại có tác dụng kì diệu như vậy ?

"...Không phải sao."

"Người như công tử, có thể không có thành tựu ư ?"

Diệc Nhật nheo mắt.

"Lòng tin của ngươi không có căn cứ."

Nàng chỉ mỉm cười.

"Miêu Nhi từ bé được gia tộc khen, rất biết nhìn người."

"Ít ra có một chút tài mọn này."

"Nhưng dù cho có nhìn lầm công tử, thì cũng coi như là Miêu Nhi đánh cược số mệnh của mình đi."

Miêu Nhi cố gắng mà đứng dậy.

"Này. Ngồi thêm một tí đi ! Ngươi chưa đủ khỏe đâu ! Cứ để thuốc ngấm."

"Không có thời gian đâu..." Nàng thở có chút nặng.

"Nhất định họ đã vào thành rồi, thậm chí có thể đang bao vây chúng ta."

"Công tử, ngài nên rời đi ngay đi. Nơi đây không phải địa bàn của nhà chim Diệc, vô cùng nguy hiểm."

Miêu Nhi lấy một vật ra mà đặt lên tay Diệc Nhật.

"Nếu gặp nguy hiểm, vật này sẽ bảo vệ ngài."

"Tu vi của ngài hẳn ít nhất cũng là Đấu Sứ, khi gặp nguy hiểm nó sẽ đủ giúp ngài chạy thoát."

Hắn dùng hệ thống mà ngay lập tức dò xét vật kia.

【Bảo Mệnh Phù】

【Khi nhận sát thương chí tử, ngay lập ban cho người sở hữu gấp đôi tu vi, đồng thời hồi phục hoàn toàn sinh lực và tăng 100% tốc độ di chuyển.】

Vật này.

Diệc Nhật nheo mắt.

Không tầm thường.

Hẳn là vật bảo mệnh mà nhà Miêu Cổ trao cho Miêu Nhi.

Nàng thực sự đưa hết vốn liếng ra để giúp hắn.

"Ta không cần, ngươi giữ lấy."

Hắn trả lại.

Đùa gì chứ ?

Đá·m s·át thử Miêu Cổ chưa đủ khiến hắn đổ mồ hôi.



"Công tử...! Đừng như vậy."

Miêu Nhi dùng hai tay nắm chặt tay hắn mà để lá bùa kia trong lòng bàn tay hắn.

"Hầy..."

"Rồi ! Ta nhận."

Tạm thời cứ giữ nó vậy, đưa cho nàng sau.

Hắn dìu Miêu Nhi dậy.

"Đến Nguyệt Hoa Lâu đi. Ít nhất ở đó an toàn."

"Công tử... Tốt nhất nên rời ngay khỏi đây."

"Ngươi cứ lo thân mình trước đi." Diệc Nhật cằn nhằn.

Nàng cố gắng đứng dậy.

Tác dụng thuốc rất tốt, nhưng không phải có ngay lập tức.

Dù tu vi không bị hao tổn nữa, nhưng cơ thể vẫn vô cùng kiệt sức.

Diệc Nhật có chút rối bời lúc này.

Hắn đang cố gắng hiểu cảm xúc mình đang có là gì.

Đường đến Nguyệt Hoa Lâu theo hắn nhớ thì cũng không quá xa.

Thế nhưng.

Diệc Nhật thở dài.

"Chúng đến rồi."

Miêu Nhi giật mình.

Nàng không thể dò quét khí tức, nhưng ngay lập tức nhìn xung quanh.

Từ hư không, nhiều người áo đen bắt đầu hiện hình trong con hẻm.

"...Công tử nếu có lo cho Miêu Nhi, tốt nhất nên để nàng ta lại."

Một người mặc đồ đen đi ra trước.

"....Xin các ngươi, ngừng lại đi."

Người mặc đồ đen nhìn nàng.

Thân thể kiệt sức, nội lực hỗn loạn.

Dù có vẻ như Diệc Nhật vừa giúp đỡ nàng, nếu không không thể nào tu vi của nàng lại khôi phục như vậy được.

"Có vẻ như không cần phải giấu, công tử cũng biết chúng ta là ai rồi."

"...Cảm ơn công tử đã giúp đã Miêu Nhi nhà chúng ta."

"Nhưng vì công tử đã biết chúng ta là ai, việc để công tử sống càng không thể."

Nếu công tử nhà chim Diệc đã biết nhà Miêu Cổ á·m s·át hắn.

Để hắn sống tức là để nhà chim Diệc biết.

Nhà chim Diệc nhất định sẽ không tha thứ.

Gương mặt Miêu Nhi đang vô cùng lo lắng.

Tay bất giác mà bấu chặt vào áo Diệc Nhật.

Hắn càng cảm nhận được Miêu Nhi đang lo lắng cho hắn tới mức nào.

Cảm giác này thật lạ...

Diệc Nhật nhìn đám người áo đen.

Thở dài.



"Miêu Nhi. Ngươi có muốn ta giữ chúng sống không ?"

Miêu Nhi giật mình.

"Công tử nói gì vậy...!? Mau chạy đi !"

Nàng đẩy hắn ra mà đứng ngăn cách giữa Diệc Nhật và đám người áo đen.

Móng tay nàng đã hóa dài rồi.

Dòng máu Miêu Cổ bên trong nàng đang sục sôi.

Nàng đang sử dụng năng lực Yêu Quái của mình.

"...Tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi."

Đám người áo đen cũng bước ra.

Bàn tay đeo găng của chúng rách ra, để lộ bộ móng vuốt sắc nhọn.

Thông thường chúng sẽ không sử dụng thứ này.

Nhưng việc họ là người thuộc gia tộc Miêu Cổ đã lộ, cứ dùng hết sức để t·ấn c·ông thôi.

Khu vực này đã được chúng kiểm soát rồi.

Miêu Nhi đổ mồ hôi.

"Công tử...! Mau chạy đi."

Diệc Nhật ngáp ngắn ngáp dài.

"Bỏ chạy không phải là sở thích của ta cho lắm."

Hắn khoanh tay nhìn chúng.

"Công tử !"

Miêu Nhi cắn răng.

Thật sự muốn chửi hắn.

Nàng bỏ hết vốn liếng để cứu hắn, cuối cùng hắn lại thờ ơ như vậy !

Một bây người tu vi Đấu Sứ.

Có khoảng 3 tên là Chiến Tướng.

Đám người áo đen kia ngay lập tức xông tới.

Miêu Nhi giật mình, vội vung tay.

Ngay lập tức vô vàn lá bùa được tạo nên.

Đôi mắt của Diệc Nhật lập tức phản ứng được.

【Thuật Chú: Làm Chậm】

【Giảm 90% tốc độ di chuyển trong 10 giây.】

【Giảm 50% tốc độ di chuyển trong 5 phút sau đó toàn bộ mục tiêu trong khu vực ảnh hưởng.】

Vô số người áo đen đang lao đến, ngay lập tức bị làm chậm lại.

Tốc độ lao đến lúc này chẳng khác gì đi bộ.

Miêu Nhi vội nắm lấy tay Diệc Nhật mà kéo đi.

"Mau chạy !"

"Ây ! Từ từ !"

Diệc Nhật bị nàng kéo đi.



Tay nàng nắm hắn rất chặt.

Diệc Nhật thở dài mà chạy theo.

Thôi, diễn thêm một tí đi.

Dù gì cũng đang có "người khác" lén xem.

"Mau đuổi theo !"

Đám người áo đen cố gắng di chuyển.

Thế nhưng trong mắt Diệc Nhật thì họ trông như rùa bò.

Nhưng thuật chú kia thực sự lợi hại.

Nó kéo dài đến mấy phút đồng hồ, cắt đi 50% tốc độ di chuyển.

"C·hết tiệt !"

Đám người kia tức giận mà cố gắng đuổi theo.

Diệc Nhật chạy theo, thấy nàng vẫn còn đang kiệt sức.

Không khỏi mà thở dài.

"A....!" Miêu Nhi hốt hoảng.

Hắn kéo nàng vào, sau đó bế lên.

"Ngươi chậm chạp quá."

Đôi chân của Diệc Nhật đạp không mà bay lên trời.

Hắn nhảy lên cao đến mấy tầng lầu.

Đám người áo đen lập tức nhìn thấy hắn.

Móng vuốt sắc nhọn ngay lập tức đâm vào bờ tường.

Sau đó bọn chúng leo lên các nóc nhà mà đuổi theo.

"Ngươi...! Ngươi đừng có mà lưu manh !"

Mặt Miêu Nhi đỏ ửng.

"Hửm ?"

Diệc Nhật nhìn nàng.

À...

Hắn ban nãy kéo nàng vào, không để ý mà kéo nàng vào lòng.

Đến lúc nhảy lên thì đã ôm trọn nàng cho lòng.

"Nhìn kìa...!"

"Ồ...!"

Con mẹ nó.

Nhiều người tại khu phố ăn chơi của thành Can Hạc nhìn sang, thấy hắn đang lơ lửng giữa không trung.

Áo bào phấp phới, chả khác gì thần tiên.

Thế nhưng thứ làm họ chú ý, là người hắn đang ôm trọn trong lòng.

"Là công tử Diệc Nhật...!"

"Người kia...Là Miêu Nhi của nhà Miêu Cổ !"

"Như vậy là sao...? Không phải mới trưa đi gặp Như Nguyệt tỏ tình à ?"

"Chậc chậc... Tên công tử này vẫn quá đào hoa..."

"Tra nam ! Tuyệt đối là tra nam."

Diệc Nhật đổ mồ hôi.

Con mẹ nó !

Thật muốn g·iết sạch cái thành này ! Toàn bà tám !