Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 466: Còn Biết Tin Ai ?



Chương 467: Còn Biết Tin Ai ?

Hệ thống hiển thị lên mắt hắn kỹ năng Hắc Y Thiên Ma đang sử dụng.

【Thiên Ma Ly Giới】

Một kỹ năng tạo kết giới.

Thật thú vị... Nó có thể cắt cả hệ thống.

Dù thế nhưng cơ thể hắn như bản năng có chút lạnh sống lưng.

Ờ thì... Hình như có vài kiếp trước của hắn là bị g·iết bởi cái kết giới này vô hiệu hóa hệ thống mà...

"Với thứ này, chúng ta có thể nói chuyện dễ dàng hơn."

Minh Nhật bế Lãnh Yên Nhi trên tay.

"Có gì để nói chứ."

"Ta cũng có mẹ, dù ta không thể nào nhớ ra người ấy."

"Nhưng trong thâm tâm ta luôn có một cảm giác vô cùng khó chịu khi làm việc này."

"Không một người mẹ nào muốn mất đi con của mình cả."

Minh Nhật nhé đưa ngón tay đùa nghịch với gương mặt bụ bẫm của Lãnh Yên Nhi

Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.

"Tốt."

"Xem ra ta vẫn chưa đặt lòng tin lầm người."

.

.

.

Một ngọn lửa cháy phừng trên mắt của một người thuộc Hắc Y Hội.

"Thưa đại nhân, quanh đây không có gì khác lạ."

Minh Nhật nhìn ngọn lửa bạc trên mắt người kia.

"Thứ đó hay ho thật đấy."

Ngầu vãi cả ra.

Ánh mắt đổi màu bạc, ngọn lửa bạc rực lên bên mắt.

Hắn không thể sử dụng được mới tức chứ.

Dù hắn đã đọc quá nhiều tài liệu liên quan đến Minh Tưởng ở thế giới này rồi, thậm chí là nhờ nhiều người chỉ dạy.

Nhưng tới lúc tự mình thực hiện, đều không thể làm được.

Là do hắn là người xuyên không sao ?

Hắc Y Thiên Ma nhìn ánh mắt thèm thuồng của hắn.

"...Nếu đến một ngày, kế hoạch của ngươi thành công."

"Ta nghĩ là ngươi có thể sử dụng Minh Tưởng."

"Tới lúc đó, ta sẽ giúp ngươi."

"Hể? Thật sao?" Minh Nhật lau nước dãi mà quay qua nhìn nàng.

"Minh Tưởng có được thông qua sự tập trung tuyệt đối, sự minh mẫn của tâm trí."

Hắc Y Thiên Ma chỉ vào trán hắn.

"Ngày nào ngươi còn bị Bạch Thú điều khiển, khiến tâm trí mờ mịt, mất đi ký ức, ngày đó ngươi vẫn chưa thể sử dụng được Minh Tưởng."

"Nhưng một khi ngươi đã thoát khỏi nó, ai biết được..."

"Nó sẽ rất có ích đấy."

.

.

.

"Oa...Oa...!!!"

"Ngoan...Sắp được gặp mẹ rồi, con chờ tí !"

Lãnh Viêm bế lấy Lãnh Yên Nhi, đang ân cần dỗ đứa bé.

Hắc Y Thiên Ma nhìn Lãnh Yên Nhi, suy nghĩ rất nhiều thứ.

Sau cùng thì giơ tay ra lệnh cho người của Hắc Y Hội.

"Chúng ta phải rời khỏi đây nhanh thôi."

"Hiểu tên Bạch Thú, chắc hẳn hắn sẽ sớm cho người truy đuổi chúng ta."

Đoàn người Hắc Y Hội sau lưng lập tức cung kính mà hô to.

"Tuân lệnh...!"

Hắc Y Thiên Ma nhìn vật trên tay.

Một bộ nhẫn, được nối với nhau bằng những sợi xích.



Sau đó cất nó đi.

"Hi vọng kế hoạch của ngươi thành công."

.

.

.

"Con ta...!"

"Con ta...!?"

"Con ta đâu rồi !!!?"

Âm thanh xen lẫn giữa tiếng hét chói tai của loài chim, và âm thanh đau khổ của người mẹ.

ẦM ẦM ẦM.

Cô Hoạch Điểu điên loạn mà phá hủy mọi thứ.

Vô số mảnh vụn đang vỡ ra khắp nơi.

Người dân Yêu Tộc hoảng hốt chạy tán loạn.

Như Nguyệt cố gắng dùng những dòng chảy chặn lại vô số khối đá văng ra trước khi nó làm tổn thương bất kì ai.

Chính Tổ Yêu Tháp cũng đang hỗn loạn bởi ma khí toát ra từ Cô Hoạch Điểu.

Nó không còn như bình thường, để gạch đá vỡ ra từ tường tháp lơ lửng, không có tính sát thương nữa.

Mọi thứ đang vỡ ra theo từng cái quét cánh của Cô Hoạch Điểu.

Đôi cánh lúc này mọc ra xương xẩu hỗn loạn, như những cái chùy.

Lông vũ thay bằng những túi thịt đầy máu, với đầy những con mắt thoi thóp.

Chảy ra thứ hắc ín kì dị, sền sệt ghê tởm.

Ma khí đang hủy hoại bà ta.

"Lãnh Viêm...! Chàng đã bảo... Là sẽ mang con về mà...!!!"

"Lãnh Viêm...!"

"Lãnh Viêm....!!!!"

"Nói đi...!"

.

.

.

"Lãnh Viêm !!!?"

"Con chúng ta đâu rồi !?"

Tay nàng run rẩy.

Nỗi sợ hiện rõ trên ánh mắt Cô Hoạch Điểu.

Lãnh Viêm đứng yên, trầm mặc, không biết nói gì.

"...Là ta vô dụng..."

"Do ta..."

"Do ta cả...!"

Hắn suy sụp.

Ngã quỵ xuống đất.

"...Bạch Thú... Hắn đến cuối cùng... Hắn vẫn c·ướp đi con chúng ta...!!!"

Thình.

Thình.

Hắn hộc máu.

Mỗi một đấm, đều đánh vỡ xương cốt Lãnh Viêm.

Mỗi một đánh, là sự phẫn nộ của Cô Hoạch Điểu.

Hận hắn.

Hận hắn không bảo vệ được Yên Nhi.

Nước mắt rơi đầy mặt cả hai người.

Những v·ết t·hương thể xác này, chẳng là gì với tiếng trách móc, đau khổ của Cô Hoạch Điểu.

Với nỗi đau Cô Hoạch Điểu đang trải qua.

"Ta đã tin chàng...!"

"Tại sao...!"

"Tại sao...!!!?"

Nước mắt rơi lã chã xuống mặt đất.



Tây Cô Hoạch Điểu bấu chặt áo Lãnh Viêm.

Khóc ngất.

Hôm ấy, trong tâm Cô Hoạch Điểu.

Như đã đánh mất thứ gì rồi.

"Nếu ta chịu nghe chúng... Có lẽ... Có lẽ bây giờ... Ta đã có thể ôm Yên Nhi vào lòng..."

"Nói..."

"Y-Yên Nhi ngoan... Mẹ... trở về rồi...!!!"

"Yên Nhi... Yên Nhi..."

Cô Hoạch Điểu ngã quỵ

"Nương tử...!!!"

.

.

.

"Nương tử...! Nàng đi đâu vậy...!?"

Lãnh Viêm hét lớn.

Vội vã cùng gia nhân chạy ra trước cổng.

Có bóng hình một người đang đứng đấy.

Như một cái xác không hồn.

Cô Hoạch Điểu đờ đẫn bước đi với đôi chân trần, giữa trang viên.

Đã ra đến cổng.

Bàn tay đã dần mọc ra những chiếc lông vũ.

"Yên Nhi... Yên Nhi..."

"Tại ta... Tại ta..."

Nàng ta lẩm bẩm.

Lãnh Viêm đau lòng nhìn nàng..

Kể từ khi Yên Nhi b·ị b·ắt cóc, cũng đã mấy năm.

Nhưng suốt thời gian đó, Cô Hoạch Điểu không bao giờ cầm lên v·ũ k·hí nữa.

Mái tóc cũng bạc trắng.

Thân thể tiều tụy.

Lãnh Viêm từ đằng sau, tiến tới.

Khẽ ôm chầm lấy nàng.

"Nương tử... Vào nhà nghỉ ngơi đi."

"Ngay ngày mai, ta sẽ lại đi tìm Yên Nhi.

"Nương tử...

Suốt mấy năm qua, Lãnh Viêm đều sau một quãng thời gian thì về thăm nhà.

Còn lại đều đi khắp tứ phương, tìm bất kì manh mối gì về Yên Nhi.

"Ha ha..."

"Thật sao...? Ngươi thật đi tìm con ?"

"Hay chỉ đơn giản là không nhìn nổi mặt ta ? Nên muốn ra ngoài khuây khỏa ?"

"Ngươi đã đi bao nhiêu cái lầu xanh rồi ?"

Nàng đẩy mạnh hắn ra khỏi người nàng.

Lãnh Viêm sững sờ.

"Nương tử... Tại sao nàng lại nghĩ như vậy...?"

Cô Hoạch Điểu nghiến răng.

Gương mặt chứa đầy phẫn uất.

"Bao nhiêu năm rồi ? Ngươi tìm được cái gì !? Nói !? Ngươi tìm được cái gì !?"

"Cho ta nghe dù chỉ một chút manh mối ngươi tìm được ! Rồi ta sẽ tin ngươi !!?"

"Yên Nhi giờ phút này ra sao ? Ăn uống có đầy đủ không ? Bị đối xử như thế nào, ta không hề hay biết !"

"Nói cho ta nghe ? Ngươi có cái gì để ta tin ngươi !?"

Ánh mắt của Cô Hoạch Điểu long lên sòng sọc vì tức giận, phẫn uất.

Trong tiếng thét dằn vào những giọt lệ.

Muốn khóc. Sắp khóc rồi.

Phẫn uất lồng ngực.



"Mỗi lần ta bước nửa bước ra, ngươi lại bảo ta vào nghỉ ngơi."

"Thân thể ta tiều tụy, không thể đi xa được."

"Ha ha..."

"Thà rằng ta c·hết một xó nào đó ! Còn ở chung với ngươi bây giờ !

Lãnh Viêm sừng người.

Hắn... Thực sự đau lòng.

Đau lòng mà nhìn nàng.

Người hắn thương lúc này, thân tàn ma dại.

Tuyệt vọng thống khổ.

"...Nương tử. Ta yêu nàng, mãi là như vậy."

"Mỗi một ngày chưa tìm được con, ta đều dằn vặt bản thân, hận không thể lấy c·ái c·hết bồi tội."

"Mỗi một ngày trông nàng như thế này, ta đều phẫn nộ vì sự vô lực của bản thân."

"Nàng phải tin ta. Ta dù có c·hết, cũng sẽ tìm được con về cho nàng."

Bạch Thú bắt đi con bé.

Dù hắn có đe dọa Ma Tộc, cũng không có nghĩa lý gì.

Hắn làm gì quan tâm tồn vong của Ma Tộc.

Chỉ có thể đi đến chân trời góc bể mà tìm con bé.

Điều tra từng kẻ liên quan đến hắn.

Cô Hoạch Điểu cười lớn.

"Tin ngươi."

"Tin ngươi ta đã được những gì ?"

Lãnh Viêm im lặng.

"Tin ngươi...! Nghe theo ngươi...! Nên ta mất con rồi !"

"Lãnh Viêm. Ngươi nhớ năm ấy không ?"

"Khi ta đẻ ra Yên Nhi."

"Lúc ta suy kiệt, ngươi đã nắm tay ta, nói với ta điều gì ?"

"Ngươi nói."

"Đứa trẻ này, chính là từ tình yêu của chúng ta."

"Ta sẽ yêu thương hai mẹ con hết cuộc đời này."

"Yêu thương của ngươi, đã làm được cái gì chưa ?"

"Đã đem được con trở về chưa !?"

"Ngươi hứa, hứa ! Rồi ngươi đã làm được gì chưa !?"

"Lãnh Viêm !?"

"Nói cho ta ?"

"Lãnh Viêm !!!"

Tiếng thét chói tai của Cô Hoạch Điểu vang vang trong đầu hắn.

Hắn chỉ biết trầm mặc.

"Thôi đủ rồi."

Cô Hoạch Điểu say lưng bước đi.

"Nương tử... Nàng đi đâu vậy...!?"

Cô Hoạch Điểu còn không thèm nhìn hắn thêm lần nào.

"Bạch Thú báo mộng cho ta."

"Phụng sự cho hắn, hắn sẽ cho ta gặp lại con."

"...Ta sẽ làm theo."

"Nương tử... Nàng tin hắn sao !? Nhất định không được !" Lãnh Viêm sửng sốt.

"Hắn chỉ lợi dụng nàng mà thôi !"

"Ha ha..." Cô Hoạch Điểu bật cười.

"...Vậy ta còn có thể tin ai chứ ?"

"Ngươi sao ?"

.

.

.

Hôm ấy.

Lãnh Viêm chỉ biết đứng đấy.

Nhìn nàng bước đi.