Đùa gì chứ ? Ngươi có biết lên được ghế Ma Vương, Ma Đế, các vị đại nhân ấy đã làm bao nhiêu điều ác không ?
Sợ gần không sợ, chẳng lẽ lại sợ xa ?
Đám ngoại nhân có thể khiến chúng sợ khi nghe đến, vô cùng ít.
Vài cái tên ngoại nhân mà thế hệ Ma Tộc hiện nay biết đến, nổi bật cũng chỉ có 5 cái tên.
Hoang Hỏa nổi danh vì t·hảm s·át 6 thành trì của Ma Tộc.
Ninh Tướng Quân nổi danh vì dẫn quân chiếm đoạt lãnh thổ Ma Tộc.
Tia Chớp Tím Alex Đại Đế kết thúc Tiểu Thời Đại.
Tát Nhật Lãng dùng mưu hại c·hết ba thế hệ Ma Vương.
....Và Cô Hoạch Điểu, Chim Ăn Xác của Ma Tộc.
Trước kia, nàng ta chỉ nổi tiếng trên chiến trường.
Giờ đây, bà ta đã trở thành nỗi ác mộng của Ma Tộc.
Những Ma Tộc trên chiến trường.
Sẽ được nhìn hình ảnh ghê sợ đến mức ám ảnh.
Khi chúng ngã xuống, sẽ bị chính kẻ g·iết chúng.
Lóc da, xẻ thịt.
Nhai ngấu nghiến giữa chiến trường khốc liệt.
"Thịt...! Thịt...!"
"Mau ăn..Mau ăn...!"
"Đúng vậy...! Ăn thật nhiều ! Rồi sẽ được gặp con...!!!"
Vị của nó kinh tởm tột cùng.
Thịt Ma Tộc nhầy nhụa, lõng lẽo. Tệ hơn cả thịt động vật sống.
Bên trong lúc nhúc giun sán, sâu bọ.
Mùi vị như đang ăn chất thải cùng bãi ói của một ai đó được trộn cùng nhau.
Toàn bộ các giác quan đều đang bài trừ nó.
Nhưng riêng bộ não của Cô Hoạch Điểu, lúc này.
Dù có c·hết, cũng phải nhồi nhét hết chúng vào bụng.
"Ăn tiếp đi... Ăn nữa..."
"Ngoan... Ăn đủ... Rồi sẽ được gặp lại con."
Vị của nó ghê tởm đến tột cùng.
.
.
.
Hắc Y Thiên Ma đang liên tục t·ấn c·ông Bạch Thú.
Nhưng như sương khói, nó liên tục ẩn rồi lại hiện.
Mọi đòn t·ấn c·ông đều không có hiện qua.
Như chém vào mây khói, hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Bạch Thú nhe nanh cười.
Nhìn đến cánh cổng dịch chuyển đến Điện Thờ Tổ Tiên.
"Tam Dực Nhị Đầu..."
"Phá hủy thứ đó cho ta."
Đầu của Tam Dực Nhị Đầu giật giật.
Chiếc cổ cong vặn vẹo thành các vòng xoáy, trông không hề giống như nó có xương sống.
Sau đó hai cái cổ quấn vào nhau.
Để hai gương mặt.
Một khóc.
Một cười.
Nhìn nhau, như đang trò chuyện.
"Nghe lời...Nghe lời...Nghe theo lời đi..." Mặt cười lên tiếng.
"Sẽ được gặp con...! Ta sẽ được gặp con...!!!" Mặt khóc đáp lại.
"Phải đó...! Phải đó...! Sẽ được gặp con đó ! Sẽ được gặp con đó !" Mặt cười đáp.
"Hehehehe...! Hehehehehe...!"
"Hức hức hức hức... Hức hức hức hức...!"
Phạch !
Tiếng cánh vỗ tạo nên một cơn bão gió hất văng tất cả.
Thân thể to lớn của Tam Dực Nhị Đầu cứ vậy bay thẳng lên cao.
Hai chiếc cổ xoay vòng bên nhau như xoắn ốc.
Hắc Y Thiên Ma giật mình.
"C·hết tiệt."
Nàng vội xoay kiếm.
Chuẩn bị phóng kiếm đi, ngăn chặn Tam Dực Nhị Đầu.
Khựng.
Tư thế chưa kịp phóng đi, đã nhận ra điều gì đó.
Một lưỡi đao tạo thành từ sương khói đã đâm xuyên Hắc Y Thiên Ma.
"Xoay lưng với đối thủ như vậy, không hay đâu."
"Con chó già này !" Hắc Y Thiên Ma nghiến răng.
Một luồng khí toát ra từ thân thể nàng ta, lập tức đánh tan lưỡi đao được làm bằng khí kia.
Nhát đao kia dù nhắm đến chỗ chí tử, vẫn không đủ để làm Hắc Y Thiên Ma trọng thương.
Nhưng nội lực tạm thời lại bị ngắt quãng, không thể tung đòn tận lực được.
Hình hài này của Bạch Thú, vốn dĩ không phải để đánh bại nàng ta.
"Ha ha ha ha ha ha...!" Bạch Thú cười cợt.
Hắn cười khoái chí.
"Nhìn đi, Hắc Y Thiên Ma."
"Đây là hậu quả của sự vô năng của ngươi !"
"Giống như Cô Hoạch Điểu ! Thế giới này cũng vậy !"
"Dù ngươi cố gắng cách mấy ! Bạch Dạ rồi cũng sẽ diễn ra thôi !!!"
Hắc Y Thiên Ma đã tu luyện quá lâu, sức mạnh quá áp đảo.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bất kỳ lúc nào cũng có thể sử dụng toàn lực.
Chữ Thiên Ma, có lý do của nó.
Vì bảo đảm bản thân không bị Tâm Ma chiếm hữu, Hắc Y Thiên Ma phải dùng nhiều cách thức để ngăn chặn Tâm Ma.
Một kẻ bất tử, có thể xem là mạnh nhất Nhất Thế, nếu để Tâm Ma chiếm hữu, sợ rằng sẽ là kết thúc cho Nhất Thế.
Việc giữ mình ở cảnh giới Thiên Ma, khóa lại rất nhiều khả năng của Hắc Y Thiên Ma.
Chỉ khi thật sự cần thiết, cứng chọi cứng với Bạch Thú, Hắc Y Thiên Ma mới giải phóng năng lực.
Còn nếu đối đầu với cảnh giới cao nhất của Nhất Thế, Hắc Y Thiên Ma vẫn có thể đánh bại.
Thế nhưng Bạch Thú cũng biết điều đó, nên mỗi khi hắn xuất hiện dưới hình dạng một kẻ nào đó, phần nhiều cũng sẽ là để khống chế chứ không phải đánh bại.
Dùng một thân xác tu luyện vài cái ngàn năm đối đầu với lão quái vật sống lâu không biết bao nhiêu cái trăm lần, là vô cùng ngu ngốc.
Hắc Y Thiên Ma vô cùng tức giận.
Nàng không có thời gian.
"Như Nguyệt ! Mau ngăn nó lại !"
Không cần đợi chỉ thị, ngay từ lúc Hắc Y Thiên Ma bị chặn lại, nàng ta đã lao lên.
"Phải dùng hình dạng đó rồi."
Nàng không muốn hóa thành hình hài đó cho lắm.
Bởi vì bản thân rất dễ mất kiểm soát.
"Ha..."
ẦM ẦM.
Cánh chim quá to lớn, đánh bể nát hai bức tường trong lúc bay lên, khiến đường bay chao đảo.
Nhưng tới lúc bay không được, thì Tam Dực Nhị Đầu lại dùng móng vuốt bấu chặt bức tường, liên tục bò lên.
Như bằng mọi giá nó phải l·ên đ·ỉnh tòa tháp.
"Phải phá nó...! Phá nó !" Mặt khóc thét lên.
"Phá nó rồi thì sẽ được gặp con đó...!" Mặt cười đáp lại.
"Kréééc !!!"
ẦM.
Tam Dực Nhị Đầu phi người lao đến.
Phụt.
"Hả ? Hả ?" Mặt cười nói.
"Hả ? Hả?" Mặt khóc nói.
Chiếc chân của Tam Dực Nhị Đầu bị chụp lại.
Bởi cặp nanh sắc nhọn, cắn vào trong xương cốt của nó.
"Ngươi...! Ngươi...!?" Mặt cười nói.
"Ngươi là...!? Ngươi là...!?" Mặt khóc nói.
Một thân thể to lớn, mang màu tím nhạt.
Bốn chân bấu chặt trên tường.
Vô vàn chiếc đuôi sau lưng che kín bên dưới tòa tháp, tạo thành một bức tường.
"Đối thủ của ngươi."
Ánh mắt Thiên Vỹ Yêu Hồ long sòng sọc.
RẦM RẦM RẦM.
Thiên Vỹ Yêu Hồ kéo lê thân xác to lớn của Tam Dực Nhị Đầu Điểu trên tường, sau đó quăng mạnh qua bức tường còn lại.
Một đ·ống đ·ổ n·át được tạo nên.
Nhưng chỉ rơi xuống chiếc đuôi che kín tòa tháp, tạo thành một "mặt sàn" cho hai con quái thú khổng lồ chiến đấu.
Chật hẹp.
Nhưng thế mới tốt.
Cho một con chim không gian tự do, nó sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Những chiếc đuôi bò trên tường, sau đó hợp lại ở trước cổng dịch chuyển.
Tạo thành "trần nhà"
Biến nơi đó của Tổ Yêu Tháp như một cái lồng chim vậy.
Những chiếc đuôi kia tạo thành từ một chất lỏng hồng tím nhạt, nên vẫn còn lờ mờ thấy được bên trong.
Thiên Vỹ Yêu Hồ hét lên.
"Tỷ tỷ ! Việc ở đây để em lo ! Xử lý bọn chúng đi !!!"
"Được !" Hắc Y Thiên Ma nhanh chóng rút cặp song đao ra.