Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 50: Tại ngươi



Sau cơn lốc lửa đầy uy lực của Việt Phong và Cẩm Niên, rất nhiều ngôi nhà quanh đó đều đang ngùn ngụt cháy, khu vực trung tâm của Kỳ Lâm trấn lúc này đã như một lò thiêu khổng lồ, và phạm vi không ngừng lan rộng.

Khắp nơi đều thấy xác người chết ngổn ngang, nhưng phần nhiều lại là bị người khác dẫm đạp mà chết, còn các xác chết không nguyên vẹn do quái vật ăn thịt thì lại chẳng bao nhiêu.

Lúc này ở trung tâm hầu như đã không còn ai, bọn họ hoặc đã rời khỏi Kỳ Lâm trấn, chạy theo đường lớn trở về kinh thành hoặc chọn cách an toàn hơn là tới nơi có các thế lực lớn xây dựng và bảo vệ.

Như bến thuyền cạnh Thanh Yên hồ của Lý gia, nơi ấy không chỉ có hộ vệ của Lý gia mà còn có vô số quan lại, người quyền quý, vệ sĩ họ mang theo cũng không ít.

Còn phía nam Huỳnh gia, sở hữu trường đua thú và đấu trường dưới lòng đất, chỉ riêng đám yêu thú và đấu sĩ cũng là nguồn sức mạnh đáng sợ rồi.

Hay xa hơn một chút, là Tụ Bảo Các và Tầm Hoa Lâu, không rõ thế lực đứng sau lưng hai nơi này, thế nhưng cao thủ ở đây cũng vô cùng nhiều.

Chính vì sự phức tạp của các thế lực trong Kỳ Lâm trấn, nên khi trung tâm không thuộc về ai xảy ra chuyện, tất cả bọn họ đều khoanh tay đứng nhìn, vì chẳng rõ đây có phải cái bẫy nhắm đến mình hay không.

---

Trở lại với trận chiến, Cẩm Niên đã bị con quái vật giết chết và xơi tái vì bất cẩn, Việt Phong nhìn thấy sư muội của mình chết thảm, hắn gào thét điên cuồng một lúc rồi thôi.

Việt Phong bắt đầu khóc, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, đao tuột ra khỏi tay, đôi mắt dại ra, nước mắt lăn dài, hắn cứ thờ thẫn đứng đó, khí thế ảm đạm như buông xuôi.

Con quái vật không quan tâm tới tâm lí của con mồi, nếu Việt Phong đã sẵn sàng trở thành thức ăn, nó cũng không ngại nhét hắn vào bụng.

Từ trong màn khói lửa, nó nhảy ra tấn công Việt Phong, ngoại hình của con quái vật lúc này đã khác trước, lớp da bên ngoài bây giờ dầy dặn và sẫm màu hơn, hai chiếc xiên trên tay cũng bốc cháy giống như chiêu thức Phàm Hỏa của Viêm Hỏa Sơn, không rõ là nó đã học được chiêu thức này hay hấp thụ được qua việc ăn thịt Cẩm Niên.

Bất kể thế nào, sức tấn công của nó cũng đã tăng lên một tầng mới, nguy hiểm hơn rất nhiều.

Việt Phong vẫn đứng ngẩn ra đó, hoàn toàn không có ý định chạy trốn, Lý Sâm và Thiết Cốt lập tức lao đến cứu viện, không có chút nào coi thường, bọn họ đều sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất:

- Âm Ảnh Kiếm!

- Thiên Môn Đao!

Âm thanh kim loại va chạm chói tay, ánh lửa tung tóe như pháo hoa, con quái vật bị đánh bay, phá hủy nhiều bức tường mới dừng lại, hai người Thiết Cốt, Lý Sâm cũng lùi lại vài bước, chặn trước người Việt Phong.

Lý Sâm vội quát lên với hắn:

- Việt Phong, mau tỉnh táo!

Con quái vật lại lao tới, nó hoàn toàn không hề bị thương, Thiết Cốt cau mày, nhảy lên chặn đường nó, hai bên giao chiến ác liệt, đao và xiên va chạm tóe lửa liên hồi, Thiết Cốt với đao pháp thượng thừa, lần nữa chém bay con quái vật, vậy nhưng không thể làm nó bị thương nổi.

Đánh càng lâu, sức lực của Thiết Cốt càng giảm sút nghiêm trọng, Lý Sâm đằng sau cũng nhận thấy Thiết Cốt đã không còn mạnh như lúc đầu hai người mới gặp, thậm chí yếu hơn rất nhiều, lão nghĩ rằng vì lúc trước Thiết Cốt chiến đấu với đám sát thủ đã khiến hắn bị thương nặng rất nặng.

Khác với Thẩm Ung có thể liên tục ba lần mở khóa gen bất chấp hậu quả, Thiết Cốt chỉ có thể mở khóa gen một lần, dù khóa gen đã đóng lại nhưng Thiết Cốt vẫn liều mạng ở lại ngăn con quái vật này, bởi hắn nghĩ hắn chính là nguyên nhân của chuyện này.

Thiết Cốt thầm xin lỗi Trần Định vì quyết định của mình, hắn đã đưa cả hai vào tình thế có thể chết ở nơi này, nhưng Trần Định lại chỉ cười nói:

- "Ta chưa từng muốn ép buộc các ngươi, hãy cứ làm điều ngươi muốn làm."

Nghe được câu trả lời của Trần Định, Thiết Cốt càng liều mạng hơn, hắn muốn giết chết con quái vật này, giết chết Lý Viên Viên, giải thoát cho cô ấy.

---

Lý Sâm vẫn không ngừng lay Việt Phong, kêu gọi hắn tỉnh táo, lão nói với hắn:

- Việt Phong, cái chết của Cẩm Niên không phải do ngươi, cả hai các ngươi lúc đó đều không kịp phòng bị, Cẩm Niên không chết thì cũng là ngươi chết. Sư phụ các ngươi không nói bước ra giang hồ, sinh tử là chuyện thường sao? Ta cần ngươi tỉnh táo lại, cùng chúng ta giết nó, nếu không tất cả chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây!

Việt Phong vẫn thờ thẫn, hắn thậm chí còn không nghe thấy Lý Sâm nói gì, lúc này Thiết Cốt đã bị con quái vật đánh lui, văng xa tạo thành một vệt dài trên mặt đất.

Không đuổi theo ham chiến với Thiết Cốt, nó nhảy tới đâm hai tay xiên về phía Lý Sâm, lão cũng nhanh chóng ra đòn:

- Âm Ảnh Kiếm!

Ánh sáng chói lòa chiếu về con quái vật, thế nhưng nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn xiên thẳng về phía lão, nó không có mắt, nó cảm nhận mọi thứ qua cái lưỡi của mình.

Biết rằng chiêu thức của mình vô dụng, lão lập tức đổi chiêu thức:

- Bách Ảnh kiếm!

Thế nhưng cưỡng ép thay đổi chiêu thức khiến lão lộ ra sơ hở, con quái vật nhờ thế mà đánh bay lão lên không trung, mặc dù không bị thương nhưng chấn động từ đòn đánh làm Lý Sâm ngất đi.

Thật may rằng Thiết Cốt đã kịp trở lại, đỡ được Lý Sâm đang rơi, trọng lực khiến cả hai người đâm sập một căn nhà, gạch ngói đổ xuống chôn vùi bọn họ.

Biết rằng đã loại bỏ được hai kẻ đáng ghét chặn đường nó và con mồi, con quái vật chậm rãi bước lại chỗ Việt Phong, búp sen trên đầu nó bung nở, lộ ra một khoang miệng đỏ lòm đầy răng, nó thè chiếc lưỡi đầy gai liếm láp mặt con mồi trước mặt, còn Việt Phong thì vẫn ngơ ngác, như một cái xác không hồn đứng đó.

Nó há miệng thật lớn, chuẩn bị xơi tái Việt Phong thì một âm thanh cực lớn vang lên:

ĐOÀNG!

Huyền Minh tiễn với tốc độ cực hạn bắn thẳng tới khoang miệng của con quái vật, không kịp phản ứng, đầu của con quái vật dễ dàng bị bắn toác làm hai, thứ máu màu đen văng tung tóe, nó ngã ngửa ra phía sau, nằm yên bất động.

Là Vũ Nam, chẳng biết hắn âm thầm ẩn nấp ở đó cùng với Thần Công nỏ từ bao giờ, hắn kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội, và hắn đã thành công.

Nhưng vui mừng còn chưa được bao lâu, thân thể con quái vật run lên nhè nhẹ, vết rách trên đầu nó cũng dần khép lại, sức hồi phục thật đáng sợ.

Vũ Nam vội vàng rút kiếm chạy đến, vừa chạy vừa quát lên với Việt Phong:

- Mau dùng lửa của ngươi, lửa của ngươi có thể giết nó!

Việt Phong vẫn đứng đó, mặt mũi xám xịt, hắn tự chặn các giác quan của mình, không nghe, không thấy, không cảm nhận, chẳng khác gì người đã chết.

Con quái vật đã đứng dậy, đầu của nó đã khép lại được một nửa nhưng vì thiếu năng lượng nên tốc độ dần chậm lại, nó há miệng muốn ăn thịt Việt Phong để có năng lượng hồi phục, Vũ Nam cũng nhận ra điều đó, hắn lập tức nhảy lên đẩy Việt Phong ngã ra, thoát được phát cắn của con quái vật.

Vì thế chỗ Việt Phong, Vũ Nam bị con quái vật cắn ngập cả hàm răng vào người, máu tuôn ra như suối, thế nhưng hắn cắn răng không rên lên một tiếng nào, vẫn kiên cường dùng kiếm đâm vào miệng nó.

Dưới đất, bị máu cảu Vũ Nam phun lên mặt, Việt Phong như có phần tỉnh lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cảnh Vũ Nam giằng co với con quái vật, dù cả người hắn đầy máu vẫn, không ngừng dãy dụa chiến đấu.

Mà Vũ Nam rơi vào hoàn cảnh này là vì vừa rồi lao tới cứu hắn, tại sao những người này phải làm vậy? Bọn họ cứ mặc kệ hắn chết theo sư muội chẳng phải là xong sao?

Câu hỏi này hiện lên trong đầu Việt Phong khiến hắn dần tỉnh táo, tuy nhiên hắn vẫn chỉ nằm đó, không hề muốn chiến đấu.

---

Vất vả đẩy ra một mảng tường lớn, Lý Sâm và Thiết Cốt cả người trắng xóa đầy bụi cuối cùng cũng chui ra khỏi đống đổ nát, thấy Vũ Nam đang dãy dụa trên miệng con quái vật, bọn họ liền lao tới hỗ trợ.

Sự kiên trì của Vũ Nam cũng được đền đáp, kiếm của hắn lách được qua đống răng sắc nhọn của con quái vật, đâm sâu vào cổ họng khiến nó đau đớn gầm lên, buộc phải nhổ Vũ Nam khỏi miệng.

Như một miếng thịt bò bị nhai nát, Vũ Nam cả người đầy máu và nước dãi bị nhổ tới cạnh Việt Phong, hai người ánh mắt nhìn nhau, Vũ Nam nhận thấy tên nhóc này đã không còn ngu ngơ, liền chửi:

- Con mẹ thằng ngu này! Hại chết sư muội mình còn chưa đủ, lại còn muốn giết chết hết bọn ta hay sao?

Khác với Lý Sâm và Thiết Cốt muốn nhẹ nhàng khuyên Việt Phong tỉnh lại, Vũ Nam lại trực tiếp nhắm vào điều Việt Phong đang trốn tránh, rằng chính hắn là kẻ hại chết người mình yêu thương.