Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 51: Nộ hỏa



Chẳng khác nào con thú vật với cành cây nghẹn ở họng, con quái vật gào thét chói tai, khoang miệng không thể khép lại, hai chiếc xiên của nó vung vẩy loạn xạ, cố gắng gạt đi thanh kiếm đang mắc ở cổ họng, nhưng rất nhanh nó nhận ra, với đôi tay này thì điều đó là không thể.

Con quái vật đổi sang một cách khác, nó liên tục khạc nhổ ra thứ dịch nhầy màu đỏ, quả nhiên hiệu quả, thanh kiếm đã lung lay, chẳng mấy chốc sẽ bị nó phun ra.

Dù không thể giết hay làm trọng thương con quái vật, thế nhưng thanh kiếm của Vũ Nam cũng đã câu giờ cho Thiết Cốt và Lý Sâm quay lại trận chiến.

Cả người bám đầy bụi đất trắng xóa, Thiết Cốt và Lý Sâm lao tới chặn lấy trước sau con quái vật, phối hợp cùng nhau ra đòn, tranh thủ tấn công vào điểm yếu duy nhất là khoang miệng đang bị chặn lại của nó.

Tức giận vì hai kẻ phiền phức này, con quái vật cũng mặc kệ thanh kiếm vẫn mắc ở cổ, nó đánh lửa cho hai chiếc xiên trên tay, quyết tâm muốn giết Thiết Cốt và Lý Sâm.

Hoa lửa lại tung tóe như phóa hoa khi các vũ khí va chạm, hai đánh một thế nhưng lợi thế lại nghiêng về con quái vật, mỗi lần đỡ đòn, hai người không ngừng phải lùi lại, Phàm Hỏa trên vũ khí của nó quá mạnh.

---

Nằm trong vũng máu của chính mình, Vũ Nam bất lực nhìn hai người Lý Sâm khổ sở chiến đấu, hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng tấn công, thậm chí nhanh thôi hắn sẽ mất quá nhiều máu mà chết. Vũ Nam khó nhọc quay sang Việt Phong, kẻ vẫn đang đờ đẫn ngồi đó, nói:

- Ta biết ngươi có thể nghe được, và hãy nghe cho kĩ, chính sự ngu dốt và tự phụ của ngươi đã hại chết Cẩm Niên, các ngươi đã có thể dễ dàng giết con quái vật thế nhưng kiêu ngạo đã làm các ngươi mù mắt, đần độn tung ra thứ chiêu thức tự vắt kiệt chính mình, ép bọn ta rời đi, Cẩm Niên đã phải trả giá rất đắt cho sự bất cẩn của hai ngươi.

- Tuy nhiên ta lại mong người chết là ngươi, nếu Cẩm Niên còn sống, có lẽ cô ta sẽ không hèn nhát trốn tránh sai lầm gây ra, mà sẽ cố gắng trả thù cho sư huynh của mình.

- Mẹ kiếp! Ta thật hối hận vì vừa nãy đã liều mạng cứu ngươi, nếu không phải vì ngươi là người duy nhất có thể gây sát thương lên nó thì ta đã mặc xác ngươi rồi, hóa ra Viêm Hỏa Sơn lại chỉ toàn những kẻ ngông cuồng và nhát chết, bảo sao lại chỉ là môn phái tép riu không tên tuổi.

Những lời nói cay nghiệt của Vũ Nam khiến nội tâm đã chết của Việt Phong nhen nhóm lên một ngọn lửa, dù rất nhỏ thôi nhưng thế là đủ để cơn phẫn nộ bùng lên.

Việt Phong không còn thẫn thờ như xác chết biết đi nữa, đầu óc hắn dần dần bị phẫn nộ chiếm lấy, phẫn nộ vì cái chết của sư muội, vì sự ngu dốt của hắn, vì con quái vật, vì sự coi thường của Vũ Nam với Viêm Hỏa Sơn, cả vì hai người Lý Sâm đã lừa họ xông lên làm chủ công.

Vẫn là sự bất cần sống chết, thế nhưng Việt Phong muốn tất cả những kẻ này phải cùng hắn tiễn đưa Cẩm Niên, tất cả đều phải chết.

Việt Phong đứng dậy, bước đến nhặt thanh đao của mình lên, lấy tay áo chậm rãi lau đi bụi đất bám trên thân đao, yên lặng ngắm nhìn nó.

Vũ Nam đang thoi thóp, nhìn thấy Việt Phong cầm vũ khí, chợt vui mừng nói:

- Ngươi tỉnh táo rồi sao? Tốt! Mau hỗ trợ tấn công con quái...

Chưa kịp nói hết câu, một chiêu đao khí cực nhanh lướt qua, đầu của Vũ Nam theo đó văng lên cao, tử vong tại chỗ.

Hóa ra Việt Phong bất ngờ chém ra đao khí trong chớp mắt, Vũ Nam hoàn toàn không kịp phản ứng.

Sau khi giết xong tên thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, Việt Phong bước đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, cứ như đây là việc rất đỗi bình thường.

Việt Phong bước tới chỗ cái hố Cẩm Niên bị con quái vật kéo xuống xơi tái, hắn quỳ một chân, hai mắt nhắm lại, yên lặng như thầm nói gì đó với linh hồn Cẩm Niên.

Phía hai người Thiết Cốt, họ vẫn đang kịch liệt chiến đấu, trên người Thiết Cốt lúc này đã chịu thêm không ít vết thương, da thịt quanh vết thương đều bị Phàm hỏa thiêu đốt gây ra đau đớn kinh khủng, nếu không phải nhờ liên tục sử dụng Đại Dũ đan thì có lẽ lúc này hắn đã lăn lộn trên đất vì đau đớn.

Lý Sâm cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, lão đã tới cực hạn có thể ngất đi bất kì lúc nào, ngược lại con quái thì chỉ gãy thêm vài cái răng mà thôi, nó vẫn tràn đầy sức mạnh, giống như dùng mãi không hết, nó nhất định phải giết chết hai kẻ khó ưa này

Khó khăn né tránh cú xiên hiểm hóc của con quái vật, Thiết Cốt chớp lấy thời cơ, tung ra Thiên Môn đao, đánh văng con quái vật ra xa, tranh thủ cho cả hai được chút thời gian thở một hơi, dù đã sớm nhận ra Vũ Nam bị Việt Phong giết chết, tuy nhiên lúc này họ chẳng có thời gian để quan tâm đến điều đó.

Sơ xuất một chút thôi cũng sẽ khiến họ trở thành thức ăn của con quái vật, nhưng kéo dài thế này cũng không phải cách, cuối cùng họ cũng phải chết.

---

Hỏa hoạn ở trung tâm Kỳ Lâm trấn ngày càng lớn, cột khói bốc lên che khuất cả mặt trăng trên bầu trời, từ rất xa cũng có thể thấy được, thế nhưng nó không là gì so với một ngọn lửa khủng khiếp khác đang bùng lên, sức nóng của nó thậm chí làm vặn vẹo tính cách của con người.

Việt Phong đã tâm sự xong với linh hồn của Cẩm Niên, hắn cầm lấy đao của cô, hai tay hai đao, hắn ngửa đầu lên trời, thầm nói:

- Muội yên tâm, ta sẽ không chết, ta còn phải sống thay phần muội, ta sẽ khiến cả thiên hạ biết đến tên của ta, biết đến Viêm Hỏa Sơn!

Sau đó hắn nhắm mắt lại, thiêu đốt tinh thần mình bằng ngọn lửa phẫn nộ, cháy lên thứ cấm chiêu đáng sợ nhất của Viêm Hỏa Sơn:

- Nộ hỏa!

Xung quanh người Việt Phong đột nhiên có gió xoáy, những luồng gió gào thét, cuốn lấy hơi nóng từ các đám cháy xung quanh, tạo thành cơn lốc lửa bao quanh hắn, cơ thể Việt Phong cũng dần đỏ lên, hai thanh đao trên tay cũng rực sáng như thép trong lò rèn.

Việt Phong mở mắt ra, toàn bộ tròng mắt đã sáng rực không khác gì hai thanh đao trên tay, hắn quay người, bùng nổ khí thế ngập trời, như là núi lửa phun trào dữ dội.

Con quái vật lúc này đang mon men đến chỗ xác Vũ Nam, nó muốn ăn thịt để hồi phục năng lượng thế nhưng lại bị sức mạnh tỏa ra từ Việt Phong làm cho sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.

- Song Hỏa Long!

Khác xa với lần trước Việt Phong và Cẩm Niên cùng nhau ra chiêu, lần này một mình Việt Phong tung ra Song Hỏa Long nhỏ hơn nhiều thế nhưng sức mạnh chiêu thức tăng lên gấp bội, như hai con rồng lửa cuốn lấy con quái vật.

Tiếng gào thét đáng sợ của nó vang lên, cơn lốc lửa dần thu nhỏ, hội tụ lại, nhiệt độ cũng không ngừng tăng cao, tới mức thanh kiếm của Vũ Nam trong cổ con quái vật cũng dần sáng lên và tan chảy.

Sau khi ngọn lửa tắt đi, còn lại chỉ là một cục than đen xì, thế nhưng Việt Phong không hề cười, hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, chờ đợi.

Thiết Cốt và Lý Sâm đang rất bất ngờ, bọn họ không rõ vì sao đột nhiên Việt Phong lại trở nên mạnh mẽ như vậy, mới phút trước hắn còn đần độn buông vũ khí chịu chết, vậy mà bây giờ lại dễ dàng đánh bại con quái vật chi trong một chiêu.

Đột nhiên Lý Sâm quát lên:

- Cẩn thận!

Nhưng câu nói này của lão không phải cho Việt Phong mà là Thiết Cốt, một cơn sóng lửa chớp mắt bao chùm lấy hai người họ, Việt Phong cũng muốn hai người phải chết.

- Thằng điên này!

Thiết Cốt đỡ lấy Lý Sâm đang liên tục ho khan, hắn không nhịn được mà chửi ầm lên, may mắn hai người họ đã luôn cảnh giác nên không bị chiêu vừa rồi đốt thành tro, Việt Phong thấy hai người còn sống cũng không nói gì, hắn có mục tiêu quan trọng hơn.

Con quái vật vẫn sống, nó lại dùng chiêu cũ, bỏ lại đi lớp da thịt bên ngoài, chui xuống lòng đất lẩn trốn.







— QUẢNG CÁO —