Nơi này hoàn toàn khác với căn phòng thuê giá rẻ của cậu. Không có vòi hoa sen lúc lớn lúc nhỏ, lúc lạnh lúc nóng. Không có vết nứt đen ngòm tràn đầy nấm mốc trên gạch men sứ. Cũng không có gió lọt từ cửa sổ cũ kỹ hay đàn kiến chạy quanh đèn trần.
Phòng tắm này rộng rãi ấm áp, ánh sáng, nền gạch sứ có gam màu ấm, không nhiễm một hạt bụi. Nước ấm từ vòi hoa sen xả trên da, ngay cả khăn tắm cũng mềm mại, hong khô treo trên giá.
Thậm chí trong không khí cũng đều tràn ngập một mùi hương ấm áp.
Rất giống không khí một gia đình nên có.
Chỉ là mùi hương sữa tắm và dầu gội cứ lạ làm sao. Mùi trên quần áo cũng thế.
Cậu lau tóc đi ra, lúc nhìn áo ngủ của Lục Thầm mới phát hiện ra là lạ chỗ nào.
Bởi vì mùi hương trên đồ ngủ, đồ dùng cùng với chăn nệm đều giống với tên mặt người dạ thú kia.
Tên cầm thú đó còn mặc đồ ngủ giống với cậu.
Phát hiện ra điều này khiến ngón chân đang đi dép của cậu không nhịn được mà khẽ rụt lại.
Lục Thầm nhìn cậu một lúc, cau mày hỏi: "Chưa lau khô tóc sao?"
"Hả?" Ninh Hoảng nhớ rõ bản thân mình làm gì có cái thói quen này.
Vì thế cậu hơi hoang mang, chưa kịp phản ứng đã bị Lục Thầm kéo đi sấy tóc.
Một bên vang lên tiếng máy sấy, một bên là tiếng Lục Thầm nghiêm túc răn đe cậu. Nói không được để tóc ướt đi ngủ, sẽ dễ bị cảm lạnh, lâu dần còn bị đau đầu nữa. Cậu lúc 30 tuổi luôn bị cơn đau nửa đầu hành hạ đến ngủ không yên.
Đặc biệt là khi tâm trạng không tốt thì đến trời mưa còn phải uống thuốc giảm đau.
Ninh Hoảng 18 tuổi cho rằng anh nhiều chuyện, thế là liếc mắt nhìn anh, khóe miệng nhếch lên.
Đây là thời kỳ phản nghịch.
Lục Thầm ai oán một tiếng. Cái danh hiệu thời đại học quả thật như lời sấm, một ngày làm 'mẹ' cả đời làm 'mẹ'. Tới 30 tuổi đầu còn phải nuôi bạn trai nhỏ mới dậy thì.
Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen nhánh mềm mại, vuốt ve da dầu, kích thích cảm giác râm ran dễ chịu.
Ninh Hoảng cau mày miên man suy nghĩ. Đừng nói là cậu vì tiền nên mới yêu đương với người này đấy nhé?
Nếu thật sự như vậy thì mình quá khốn nạn rồi.
Chẳng lẽ mình lớn tuổi, thay đổi khẩu vị thích loại trưởng thành này chăng?
Cậu nghĩ nghĩ rồi cũng thốt ra thành lời luôn.
Lục Thầm lại bị đả kích thêm lần nữa.
Anh đen mặt hồi lâu mới nói: "Trông em rất già à?"
Nếu nghe kỹ còn có thể nhận thấy giọng của ông chủ Lục chất chứa xíu xíu tủi thân.
Thật ra Lục Thầm cũng chỉ mới 30 tuổi, ở trên các tạp chí tin tức đều nói anh là tuổi trẻ tài cao. Huống hồ đường nét khuôn mặt anh vốn nhìn không ra tuổi thật, chỉ là khí chất có vẻ trưởng thành mà thôi.
Ninh Hoảng dùng tay lau tấm gương phòng tắm bị mờ bởi hơi nóng.
Sau đó cậu nhìn người đàn ông ở phía sau, dáng dấp cao lớn nho nhã, phong độ trí thức, trên mặt luôn theo mang theo nét cười, chỉ cần đeo kính lên thì y xì hình mẫu của mấy kẻ mặt người dạ thú.
Đôi mắt phượng kia, tuy rằng cách cư xử của anh rõ ràng là dịu dàng điềm đạm, cơ mà lại cố tình mang đến cảm giác của dã thú săn mồi không cách nào lơ đi được.
Bọn họ nhìn nhau qua tấm gương. Ninh Hoảng dùng ánh mắt tò mò nhìn thẳng anh thật lâu, cuối cùng đành tỏ vẻ thoáng hòa hoãn mà lẩm bẩm một tiếng: "Cũng không đến nỗi."
Lúc này đôi mày đang nhíu chặt của Lục Thầm giãn ra, anh cười nói: "Thế nhìn nữa là thu phí đấy."
Ninh Hoảng "Chậc" một tiếng, ứ thèm nhìn tiếp nữa.
Tóc sấy khô xong.
Lục Thầm tắt máy sấy đặt ở một bên. Nhìn bạn trai nhỏ đang nhe răng trợn mắt, bỗng nhiên chậm rì rì nói: "Anh không nhớ gì sao, chúng ta có một thói quen."
"Thói quen gì?"
"Hôn chúc ngủ ngon."
"!?"
Lông mi Lục Thầm run rẩy, nét mặt ôn hòa mà bình tĩnh, nom như yêu cầu của anh là điều hết sức bình thường vậy: "Đã lâu lắm rồi đấy, không có thì em không ngủ ngon được đâu."
Ngủ, ngủ ngon là cái quái gì?
Cậu của 30 tuổi có phong cách Tây như vậy sao?
Đồng tử Ninh Hoảng rung lên, vô thức lùi lại một bước, vừa lúc đụng vào ngực của người nào đó.
Cậu trơ mắt nhìn bản thân trong gương đang tựa vào ngực của tên kia, mặt càng thêm biến sắc.
"Anh biết là tôi không có thói quen đó mà."
Đối phương dùng giọng bình tĩnh nói bên tai mình, dường như nói nhỏ trấn an: "Trên mặt chắc là có thể."
Cố tình chặn ngay cửa phòng tắm, trông cái tướng này dám chắc là không xong thì không cho cậu ra cửa.
Quả nhiên! Không nên tùy tiện cùng người khác về nhà!
Ninh Hoảng lẻ loi đơn độc, còn phát hiện đối phương cao hơn mình.
- ------ Cơ bắp cũng rắn chắc lắm.
Ninh Hoảng đột nhiên vung tay đẩy người kia ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với anh.
Lục Thầm lại cụp mắt nói: "Em không có ý muốn gây khó dễ cho anh."
Nói xong thì chậm rãi cúi người xuống.
Ninh Hoảng không biết mình bị dính bùa hay là làm sao mà lại không tránh né, cũng không phản ứng mà cứ đứng đấy nhìn đối phương tới gần mình.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, xúc cảm mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, gợn từng đợt sóng trên má.
Lần đầu tiên bị người khác hôn, ở một nơi giống như "nhà" này.
Ninh Hoảng hoảng hốt hồi lâu, tựa như trông thấy khuôn mặt đỏ đến tận bên tai của mình trong gương. Cậu há hốc mồm muốn mắng chửi người nọ, nhưng đối phương đã lui về phía sau một bước, đến một khoảng cách an toàn.
Nhe răng trợn mắt một lúc, cuối cùng cậu thì thầm một câu anh bị điên à rồi mang đôi dép lê bằng nhung hùng hổ đi ra ngoài.
Ở cửa phòng tắm còn loạng choạng một chút.
Rõ ràng có nghe thấy tiếng cười phía sau lại không dám quay đầu.
Ngu ngốc.
Ninh Hoảng chửi thầm trong lòng.
Lục Thầm dựa vào cửa phòng tắm, vươn vai.
Thật sự là có thói quen hôn ngủ ngon sao?
Đùa chút thôi, tính tình chú nhỏ nhà anh xấu như vậy, lại còn rất hay cự nự, sao có thể dính dáng với việc hôn ngủ ngon được?
Nhưng từ giờ trở đi thì có rồi.
Thậm chí anh còn tính toán cho kỹ càng.
Mới mười tám tuổi, xem phản ứng thế kia chắc không phải lần đầu tiên được người ta hôn đó chứ.
Lục Thầm, người vừa trở thành người yêu lớn tuổi, khó khăn lớn nhất là kiềm chế khóe miệng đang cười cùng vẻ mặt sung sướng này.
10.
Ninh Hoảng vốn tưởng rằng tối nay sẽ không ngủ được. Kết quả lại ngủ thẳng đến hừng đông.
Giật mình tỉnh dậy cho rằng bị muộn giờ làm thêm, cậu vô thức nhảy dựng lên mặc áo khoác vào, thế nhưng đập vào mắt lại là căn phòng vừa yên lặng vừa ấm áp.
Điều này thật kỳ lạ, rõ ràng là trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, bên ngoài còn có một người đàn ông đang ngủ say cứ đòi hôn miết, đầu giường còn một đống bao cao su người kia cất vào nữa.
Nhưng chỉ cần cậu chạm vào tấm chăn bông mềm mại, trong hương thơm thoang thoảng khiến cậu khó xử bất thường. Cậu dường như mất đi cảnh giác một cách khó hiểu.
Ngày hôm sau cậu mang theo mái đầu như ổ gà thức dậy, xoa đôi mắt ngửi ngửi mùi hương mà mò ra.
Đứng bên cạnh bàn một lúc lâu cậu mới sực nhớ được chi tiết hôm qua đã xảy ra những chuyện gì. Cơ mà đến lúc ăn sáng vẫn còn hơi mơ màng.
Lục Thầm dậy muộn nên bữa sáng là đặt đồ ăn ngoài. Thấy salad khoai tây trên bàn, cũng thấy chú nhỏ nhíu mày.
Anh đang muốn gắp đi, song không ngờ cậu lại cầm thìa xúc hết từng miếng một.
Lục Thầm nhẹ nhàng nói: "Không thích thì để sang một bên đi."
Ninh Hoảng "Ò" một tiếng.
Có vài phần do dự.
Lục Thầm lúc này mới nhớ tới, chú nhỏ nhà mình vẫn luôn như vậy.
Tuy rằng mỗi bữa cơm đều lẩm bẩm ghét bỏ vô số lần nhưng cũng không muốn lãng phí, luôn là chịu đựng vừa ghét bỏ vừa nhắm mắt mà ăn.
Khi anh mới chuyển đến đây cũng cực kì bực bội đối với người chú nhỏ này, trong lòng chửi thầm một vạn lần, thỉnh vị tổ tông này không thích ăn thì đừng ăn nữa.
Ai cũng không thích đồ ăn mình nấu bị bắt bẻ.
Nhưng sau khi thấy chú nhỏ đã đói bụng đến ủ rũ héo úa bị một chén gạch cua lừa đi thì oán giận cách mấy cũng bay sạch sành sanh.
Lục Thầm lặng lẽ kéo dĩa salad khoai tây kéo về phía mình rồi thong thả gấp ăn.
Ninh Hoảng giật mình nói: "Cái đó tôi chọt muỗng vào rồi..."
Lục Thầm cũng đã đưa vào trong miệng.
Mặt không đổi sắc, như đang dạo trên đất bằng vậy.
Làm cho Ninh Hoảng hận không thể nhúng cả mặt vào trong bát.
Sau đó lại ủ rũ đẩy món trứng xào và thịt bò đẩy cho anh: "Cứ để cho tôi, anh ăn của anh đi."
Lục Thầm ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh nhưng bên trong đã sắp tan chảy hết rồi.
Chú nhỏ dễ thương quá.
Ăn được nửa bữa, Ninh Hoảng mới khó khăn ngẩng đầu lên hỏi: "Hôm qua quên hỏi nữa, anh tên gì vậy?"
"Lục Thầm."
"Là 'Thầm' trong ngôi sao?" (chén 辰 trong chữ 星辰 xīngchén: ngôi sao)
"Thầm trong chân thành." (chén 忱 trong chữ 赤忱 chìchén: chân thành)
Cậu dựa vào giọng để kiếm cơm nên giọng nói rất hay, khi gọi tên anh cũng trong trẻo dễ nghe.
Giống hệt lần đầu khi gặp anh.
Khi đó chú nhỏ cũng lười biếng, không chú ý đến giọng điệu nói: "Ồ, Lục Thầm à."
Trong khoảnh khắc ấy, gió xuân thổi ngang qua ngưỡng cửa.
Trong lòng Lục Thầm điên cuồng nhảy nhót, mặt ngoài thì bình tĩnh mà nói: "Thật ra bình thường anh không hay gọi tên em."
Ninh Hoảng hỏi: "Vậy tôi gọi anh là gì?"
Cháu trai, bạn nhỏ.
Sau đó lại trêu chọc anh, kêu anh là ông chủ Lục.
Đương nhiên là Lục Thầm không có ý kiến.
Anh với chú nhỏ rất là thuận lý thành chương ở bên nhau. Chú nhỏ lớn hơn anh bốn tuổi nên ở phương diện nào cũng chăm sóc anh rất nhiều. Anh rung động, tiện đà dựa vào tình thân, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hoàn hảo không chút tỳ vết.
Nói nam không đáp bắc, chỉ đông không đánh tây. Chú nhỏ nói thích người nghe lời, anh tuyệt đối không làm trái ý của đối phương. Người chuyên bắt bẻ như Ninh Hoảng cũng không tìm được điểm gì không hài lòng ở anh.
Nhưng Lục Thầm trước mặt ngoan ngoãn mà sau lưng thì đầy bụng xấu.
Đáy mắt anh chợt có ý xấu nhảy ra bèn nói: "Tỷ như có đôi lúc anh gọi em là chồng yêu chẳng hạn."
"Em rất thích."
Lúc này mới thấy được ông chủ Lục gây dựng sự nghiệp gia nhập bộ môn diễn xuất.
Ít nhất nói dối cũng không đỏ mặt mà còn rất nghiêm túc.
Ninh Hoảng trợn mắt há hốc mồm ba giây, đồng tử rung mạnh, mặt không biểu cảm chậm rãi phun ra một câu:
"Có khả năng thật ra tôi là hàng giả ấy."
"Bạn trai anh chắc đang ở quán bar nào đó chờ anh cũng nên á."
Trong lòng anh có một trận gió thổi qua, ngọn cỏ lông tơ cúi đầu từng mảnh, xù xù ngứa ngáy.
Làm anh suýt nữa cười ra thành tiếng.
"Không thể nào, em có nhận lầm ai cũng chắc chắn không nhận lầm anh đâu." Lục Thầm ăn no rồi thì đứng dậy, anh chợt phát hiện thân hình chú nhỏ 18 tuổi đã teo lại nên áo ngủ có vẻ quá cỡ.
Trên người chú nhỏ mặc đồ ngủ màu xám giống của anh, để lộ xương quai xanh gầy guộc, ống quần cũng dài xuống bị dẫm lung tung trên gót chân.
Nếu mà mình mặc cái này có lẽ chỉ có thể che được nửa mông.
Lục Thầm vẫn bình tĩnh: "Bệnh viện bên kia hẹn tái khám, tan tầm chúng ta cùng đi, thuận tiện đi mua thêm vài bộ quần áo."
Ninh Hoảng thở phào nhẹ nhõm vì được chuyển đề tài, vừa định nói không cần thì lại nghe thấy Lục Thầm bảo để cho cậu làm quen nên trước hết anh sẽ gọi cậu là 'Tình yêu ơi' trước.
Ninh Hoảng giật mình, từ trên ghế nhảy dựng lên, che miệng anh.
"Câm miệng."
Âm thanh này như từ trong kẽ răng rít ra.
Lục Thầm lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.
Ninh Hoảng quay đầu đi nói nhỏ: "Đ-Để tôi suy nghĩ đã."
Còn không biết người này có nói thật hay không.
Cho nên việc đi mua quần áo vô tình bỏ qua một bên.
Cậu cứ cảm giác chỗ nào không đúng lắm.
Chứng cứ cũng thấy rồi, bệnh án cũng có, tin tức cũng có.
Người được cho là bạn trai của mình, rõ ràng không giống như tên lừa đảo.