Thật ra Ninh Hoảng không thường xuyên đến phòng làm việc của Lục Thầm cho lắm.
Lần cuối cùng mà y đến là khi sự nghiệp của Lục Thầm gặp khó khăn, lúc đó công ty gần như đứng trên bờ vực phá sản.
Mới đầu Ninh Hoảng đang quay MV ở gần đó, khi được nghỉ ngơi giữa giờ thì y không thay đồ mà mặc luôn chạy đến đây.
Vào thời điểm ấy, Ông chủ Lục cũng không có giá trị gì để người khác phải nhớ đến, công ty của anh vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, một bên phải đào tạo nhân lực, một bên lại phải tìm nguồn vốn xoay sở. Vừa nhận được điện thoại từ quầy lễ tân là anh lại phải vội vàng chạy xuống sảnh đón tiếp khách hàng.
Thời điểm đó, anh là một người có vẻ ngoài bảnh bao nhất trong tòa nhà này, mặc trên người bộ tây trang, cổ thắt cà vạt, mọi thứ điều được ủi phẳng phiu không một vết nhăn. Lúc anh cười tựa như một nhân tài đang nắm giữ mọi thứ trong tay, nhìn anh như đang đi bàn một hợp đồng trị giá hàng chục triệu. Không ai có thể nghĩ rằng ông chủ Lục ngay lập tức sẽ biến thành một người mang nợ ngập đầu, ngay cả việc ăn một bữa cơm cũng phải tính toán chi li để được giảm từng đồng một.
Ngược lại là chú nhỏ nhà anh lại được ê kíp quay MV lựa chọn cho mặc trang phục áo sơ mi trắng, quần jean, tóc được cột thành một đuôi ngựa trên đỉnh đầu, ăn mặc như một người làm công bình thường.
Khi đó Ninh Hoảng nhăn mặt mày cau đầy khó chịu, y đưa cổ tay áo của mình cho anh xem rồi nói: "Nút áo mi của anh bị rớt mất rồi."
Anh nhìn thử, quả thật trên áo sơ mi đã rớt mất một chiếc nút áo.
Anh cũng không hỏi tại sao ở nơi quay MV có nhiều người như vậy mà lại chẳng có ai có một nút áo, chỉ im lặng kéo chú nhỏ đi mua nút áo và kim chỉ, sau đó dẫn chú nhỏ vào phòng làm việc của mình ngồi đợi anh tự tay may lại cho y.
Trong công ty hiện tại chỉ còn vài nhân viên, bởi vì nâng suất và lợi nhuận không tốt nên mặt mày ai nấy đều ủ rũ héo hon. Phòng làm việc của Boss Lục lại càng thêm qua loa, nhưng lại được ngăn thành một căn phòng nhỏ được bao bọc tứ phía bằng thủy tinh, trong phòng còn có một cái bàn dành cho ông chủ và một chiếc ghế da rẻ tiền.
Vừa vào cửa chú nhỏ đã chế giễu anh một tiếng: "Đây là nơi mà em giám sát nhân viên làm việc hay là nơi mà nhân viên giám sát ngược lại em vậy hử?"
"Con khỉ ở vườn bách thú cũng không được nhiều người quan sát thế đâu."
Anh cúi đầu khâu nút áo cho chú nhỏ vừa cười vừa nói: "Trước đây vốn có một cánh cửa ngăn cách với bên ngoài, nhưng hai ngày trước đã bị hư rồi."
Kinh tế của công ty đang eo hẹp nên cũng không đổi cái khác.
Quần áo của Ninh Hoảng đang mặc là được tổ quay MV thuê, ống quần cũng không vừa vặn cho lắm, nên anh kêu chú nhỏ ngồi lên bàn làm việc của mình. Anh vén hai ống quần của chú nhỏ lên sau đó dùng chỉ khâu cố định hai bên lại giúp y.
Anh vừa làm vừa nghĩ miên man.
Nụ cười trên môi anh vẫn còn giữ nguyên, không biết là không muốn làm cho chú nhỏ phải lo lắng cho mình hay là không muốn chú nhỏ xem thường mình.
Ai ngờ lại nghe Ninh Hoảng đang ngồi trên bàn nói: "Anh nghe nói công ty của em sắp phá sản."
Lục Thầm trả lời: "Đúng vậy."
Sau đấy cảm thấy hơi xấu hổ nên đành ho khan một tiếng, nhanh chóng lấy lại mặt mũi mà nói cũng không hẳn là sẽ phá sản, thắng bại là chuyện rất bình thường trong kinh doanh, có lẽ sau này sẽ chuyển mình được.
Ninh Hoảng hừ nhẹ một tiếng: "Nếu không được thì về nhà, đâu phải anh không nuôi nổi em."
Anh liền cười tươi nói: "Vâng."
Ninh Hoảng lại nói: "Lục Thầm, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ với anh đâu."
Cuối cùng ống quần cũng được chỉnh lại xong.
Không hổ danh là hotboy Lục nổi tiếng khắp trường năm đó, cho dù đang mất tập trung cũng trông vừa nghiêm túc vừa đẹp mắt như thường.
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, vô cùng không có tiền đồ mà ôm chầm lấy chân của Ninh Hoảng, vùi mặt vào giữa hai đầu gối của đối phương.
Bóng lưng của Ninh Hoảng đã che khuất tầm nhìn bên ngoài.
Anh vừa khó chịu lại vô cùng tủi thân mà thở dài.
"Chú nhỏ à, tại sao lúc nào em gặp phải khó khăn anh cũng đều nhìn thấy vậy."
"Dù đã cố giấu rồi nhưng không lần nào thành công hết."
Trong thời điểm anh thực tập, thời điểm anh bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, thời điểm cùng ba của mình đánh nhau, còn có những thời điểm quái quỷnày.
Ninh Hoảng vốn chẳng biết nói lời hay ý đẹp gì, cũng không biết cách an ủi người khác ra sao. Y im lặng cả buổi mà vẫn chưa nói được lời nào, chỉ có thể lấy tay xoa đầu của anh, những sợi tóc nhòn nhọn hơi đâm vào tay y.
Hơn nữa ngày sau mới nói được một câu: "Đồ ngốc, ai biểu em giận dỗi với người trong nhà làm chi."
Tên ngốc này học gì không học lại học cô đơn một mình như y, cãi nhau với gia đình thì có gì hay đâu, để đến lúc tìm một nơi kể khổ cũng không còn.
Trong văn phòng cửa kính trong suốt, anh trong thân tay trang và giày da khom người ôm lấy đầu gối của y.
Tia nắng yếu ớt xuyên qua từ cửa kính thủy tinh, rơi vào trên đầu ngón tay của chú nhỏ đang sờ đầu anh, như ngưng tụ lại thành một chùm sáng, mà ánh mắt của anh thì chỉ tập trung vào mắt cá chân của chú nhỏ.
Giọng của anh đầy muộn phiền nói: "Cho dù em không cãi nhau với nhà thì tình trạng cũng không khác gì bây giờ đâu."
"Chú nhỏ, em sẽ không có người nhà đâu."
Có lẽ cũng chính là sau ngày hôm đó, chú nhỏ đã trở thành người thân duy nhất của anh.
Sau khi vượt qua được cửa ải khó khăn, công ty của anh đã chuyển đến một phòng làm việc sáng sủa và sang trọng hơn, sau đó họ lại xây được một công ty riêng của mình, văn phòng của anh cũng càng ngày càng rộng hơn, khang trang và sáng sủa hơn, có thể chứa thật nhiều chú nhỏ ở trên bàn làm việc, cũng có thể mang theo bên mình 24/24 giờ.
Thế mà chẳng hiểu sao Ninh Hoảng lại teo nhỏ đi.
Lục Thầm ra hiệu cho trợ lý của mình đến lấy tài liệu đã xử lý mang đi, sau đó đi mua nước trái cây mang về phòng làm việc rồi bắt đầu lén lút nhìn chú nhỏ đang chơi game trên máy tính.
Bởi vì không nhìn thấy được màn hình nên anh chỉ có thể nhìn thấy hàng chân mày của chú nhỏ chốc thì cau lại chốc thì giãn ra.
Ninh Hoảng tìm kiếm tên của mình trên mạng một lúc, sau đó lại tìm kiếm tên của Lục Thầm.
Ninh Hoảng nhập tên mình vào khung tìm kiếm, trên màn hình lập tức hiện lên một danh sách các người trùng tên với cậu, có kiến trúc sư, giáo sư, tên nhân vật trong tiểu thuyết, nhân vật trong truyện tranh, tất cả đều không liên quan gì với cậu cả.
Cái này cũng là chuyện bình thường bởi vì cậu sử dụng nghệ danh, chỉ là cậu không biết mà thôi.
Sau đó lại tìm kiếm Lục Thầm.
Bức ảnh anh trên người mặc tây trang dưới chân mang giày da ngay lập tức xuất hiện ở đầu trang, cũng thuận thế xuất hiện thêm nhiều tin tức khác nhau.
Doanh nhân trẻ tuổi xuất sắc, tài sản dưới tên anh nhiều vô số kể, tin tức về phỏng vấn trên tạp chí, tin tức về tham gia các buổi hội nghị hợp tác.
Người đàn ông trên ảnh chụp đang đứng giữa một đám đàn ông trung niên, trông anh đặc biệt đẹp trai cao ráo, lại thêm eo hẹp và thân hình nổi trội, ngay cả một bộ tây trang anh đang mặc trên người cũng trở nên vừa lịch lãm vừa tao nhã phong độ.
Ninh Hoảng một lúc thì nhìn thông tin của chính, một lúc lại nhìn thông tin của anh.
Sau đó lại nhìn vào bản thân mình rồi nhìn anh một lần nữa.
Lông mày đã bắt đầu nhướng cao lên.
Chốc lát sau, cậu đưa tay vào túi quần, miễn cưỡng di chuyển thân thể về hướng anh, cau mày hỏi: "Lúc trước tôi thường làm gì ở đây vậy?"
Lục Thầm không hiểu được suy nghĩ của cậu, chậm rãi hỏi lại: "Ví dụ như?"
Ninh Hoảng im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nén được sự thắc mắc của bản thân, nhẹ nhàng kéo tay anh lại.
"Chúng ta đã làm loại chuyện đó rồi sao?"
Cậu cảm thấy hơi xấu hổ, tay hệt như bị phỏng bèn nhanh chóng rút lại.
Thế rồi đột nhiên lại bị Lục Thầm bế lên bàn.
Lục Thầm thì thầm, giọng điệu mang theo chút ý trêu ghẹo: "Trước đây anh đã từng ngồi ở nơi này."
Sau khi anh nói xong thì cúi đầu xuống xắn góc quần của cậu lên.
Người Ninh Hoảng có hơi bé lại một chút, làm cho chiếc quần ban đầu vốn rất vừa người trở nên to lớn, trông ống quần hơi lôi thôi lếch thếch.
Trong lúc đang xắn ống quần lên, anh không nhìn được chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, Ninh Hoảng không được tự nhiên bèn rút chân về.
Yết hầu của Lục Thầm khẽ động.
Trong đầu anh hiện lên một hình ảnh, tay anh nắm lấy mắt cá chân có hơi yếu ớt này khẽ khàng hôn lên nó.
Sau đó.
Ấn vào trước ngực.
Nhưng lại sợ sẽ dọa đến chú nhỏ.
Lục Thầm cười một cái, nhẹ nhàng đem ống quần gấp lại, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc ghim cài, bên phải một cái bên trái một cái chỉnh sửa quần cho chú nhỏ, sau đó lại sửa sang quần áo cho chỉnh chu.
Cũng thuận tiện giấu đi những suy nghĩ hoang đường mà bản thân đang tưởng tượng.
Nói cho cùng người thông minh thường biết cách che đi những ham muốn của bản thân, giống như đậy kín một cái hố bởi lớp đất cát ở phía trên.
Chúng ta thường gọi nó là.
Cái bẫy.
Ninh Hoảng vẫn ngây thơ không biết người trước mặt mình đang suy nghĩ cá gì, chỉ là hai bên tai có hơi nóng, ánh mắt lại mang theo một chút suy tư mà trở nên nghiêm túc.
Trước mắt cậu đã tổng kết được một số tin tức.
Cậu là một người miệng thúi, mặt thì xấu như con nhím, ai ngờ được ở cái tuổi 30 cậu lại có một người bạn trai thật giàu có đến vậy.
Cậu còn kêu người ta là ông xã, mỗi ngày hai người đều hôn chúc ngủ ngon
Bản thân còn chưa có sự nghiệp nào ra hồn thế mà lại chạy đến ngồi trên bàn làm việc trong văn phòng của người ta.
Không xong rồi, có phải cậu đã bị tư bản tha hóa rồi hay không, cậu đã bị cái tên biến thái trước mặt này bao nuôi rồi.
12.
Cũng trong ngày đó chú nhỏ ngồi ở trước bàn, tay cầm bút viết vào nhật ký những dự định trong tương lai của bản thân.
Thương tiếc cho số phận bất hạnh của bản thân, lại càng giận bản thân mình không biết phấn đấu.
Đồ ngu ngốc này, mau đi kiếm việc làm nhanh đi.
13.
Trong buổi chẩn đoán buổi chiều, bác sĩ liên tục dặn dò cậu rất lâu, làm cho đầu óc của Ninh Hoảng khi nghe được cũng vang tiếng ong ong, mãi một lúc sau mới định thần lại được, sau khi đi ra ngoài mới sững sờ hỏi Lục Thầm: "Tôi sẽ chết sao?"
Sắc mặt Lục Thầm nhất thời tối sầm lại, kêu cậu phun nước miếng xả xui ba lần, sau đó mới nói cho cậu biết là sẽ không có vụ đó đâu.
"Bác sĩ nói là hiện tại không có kế hoạch điều trị cụ thể, tình trạng này cũng sẽ tái đi tái lại nhiều lần." Lục Thầm dùng những từ ngữ đơn giản để giải thích cho cậu. "Đơn giản mà nói, là anh có thể ở trong trạng thái 34 tuổi hoặc cũng có thể 18 tuổi bất kỳ lúc nào."
"Nhưng mà xem tình hình ở trước mắt, tiến độ phục hồi của bệnh tình có liên quan đến những cảm xúc tích cực như hạnh phúc, vui vẻ, hài lòng, hưng phấn."
"Nói cách khác, nếu tâm trạng của anh tốt thì anh sẽ nhanh chóng khỏe lại."
Ninh Hoảng "Ờ" một tiếng, nhất thời nghĩ, căn bệnh này nghe có vẻ hơi ảo diệu, không đáng tin cậy cho lắm.
Phút chốc lại nghĩ, mình đã bán mình cho tư bản hồi đời nào rồi, làm sao có thể vui vẻ được.
Người đàn ông này vẫn còn đang suy nghĩ về việc mua quần áo và điện thoại mới cho cậu, cái người tên Lục Thầm này nhìn cũng rất đẹp trai, cơ mà sao cứ một hai phải bày ra cái điệu bộ coi tiền như rác vậy.
Thôi không sao, miễn sao cậu không chết là được.
... Suy nghĩ nãy giờ, cậu không để ý nên không biết Lục Thầm đã đi đến đâu rồi.
Lục Thầm đi nhận một cuộc điện thoại, lúc trở về liền thấy Ninh Hoảng đang đứng bên ngoài cửa hàng bán nhạc cụ, mắt nhìn chăm chú vào cây đàn guita đến phát ngốc.
Nó không phải là kiểu dáng quá đắt tiền, mà là một kiểu truyền thống được sản xuất hàng loạt, chất gỗ đen tuyền, đường cong mềm mại, dưới ánh đèn toàn thân phản chiếu một màu sắc lạnh lùng.
Đối với Ninh Hoảng hiện tại mà nói, đó chỉ là một cây đàn guita quá đỗi tầm thường
"Anh thích sao?" Anh hỏi Ninh Hoảng.
Ninh Hoảng vô thức mà gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.
Nhưng cậu lại là một người không giỏi che đậy cảm xúc, đôi mắt đen tuyền của cậu phản chiếu hình ảnh của cây đàn guita kia, không ngừng lóe lên tia khát vọng và cả mong đợi, ánh mắt sáng lên như những vì sao đang vỡ vụn vậy.
Lúc đó ông chủ Lục mới bước lên.
Mua, nhất định phải mua cho cậu bằng được.
Nói cách khác, hiện tại nếu cậu muốn anh mua luôn cửa hàng nhạc cụ này thì anh cũng sẽ vui vẻ làm theo ý cậu ngay.
Con người kiếm tiền để làm gì! Còn không phải cho bà xã mình tiêu xài sao! Ánh mắt của bà xã anh đã như thế này rồi...
Lần cuối cùng anh trông thấy ánh mắt này là khi cậu nhìn thấy cua lông.
Ông chủ Lục phớt lờ đi sự phản đối của chú nhỏ nhà mình, tay quét mã thanh toán một cách dứt khoát, đợi khi lấy lại tinh thần đã thấy người bán hàng đem cây đàn ra.
Ninh Hoảng nghĩ đến phỏng đoán mình bị bao nuôi, đầu cũng phình to ra.
"Tôi có thể trả lại không?" Ninh Hoảng hỏi.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng thông minh có thừa, nghiêm túc trả lời lại: "Quý khách phải có giấy chứng minh mua hàng hoặc hóa đơn lại đây mới có thể trả hàng lại được."
"Cái này tôi vừa mới mua mà." Hàng mày của Ninh Hoảng nhăn lại.
"Vậy cũng giống nhau thôi ạ." Gương mặt của đối phương rất nghiêm túc nói: "Trong kinh doanh đều phải làm theo trình tự thủ tục."
Hóa đơn đang ở trong tay Lục Thầm.
Ninh Hoảng đưa tay về phía Lục Thầm: "Hóa đơn."
Lục Thầm chỉ cười mà không nói gì.
Xem ra là không muốn đưa cho cậu, Ninh Hoảng quay đầu đi, tay thì nhét cây đàn guita vào trong ngực anh, không nói một lời mà ngoảnh đít đi mất.
Lục Thầm cũng không vội vàng gì, cứ chậm chạp đi theo sau lưng cậu, nói: "Em có thể đưa cho anh, nhưng mà anh phải trả lời thật lòng, anh không thích nó ư?"
Hai mắt Ninh Hoảng dán chặt vào mặt đất.
Ánh mắt lúc thì nhìn đàn guita, lúc lại nhìn Lục Thầm, trên mặt đất không biết từ đâu lòi ra một viên sỏi lăn qua lăn lại.
Đi được hai bước cậu mới nói nhỏ một câu.
"Lúc trước tôi đã có một cây, đó là quà sinh nhật mà mẹ của tôi mua cho tôi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bị mất rồi."
Thật sự là không có một câu chuyện cảm động nào cả.
"Lúc đó tôi ngồi xe lửa, bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ quên."
"Nên đã bị người ta trộm mất."
Lúc đó cậu nhận biểu diễn cho một chương trình có giá cát-xê rất thấp, do muốn tiết kiệm tiền nên cậu ngồi xe lửa có giá rẻ nhất, rồi vì quá buồn ngủ nên đã ngủ quên cho nên cây đàn đã bị người ta thó mất tiêu.
Lúc tỉnh lại thì đã không thấy cây đàn đâu, cậu chỉ có thể tức giận đến mức mắng trời chửi đất, cũng vì vậy mà làm cho bản thân bị té ngã, muốn khóc cũng không khóc được, làm trong lòng khó chịu rất lâu.
Cậu không có tiền để mua lại một cây giống như vậy, cho nên chỉ có thể mua một cây đàn cũ của một thương hiệu khác.
Lục Thầm không nói gì mà chỉ đem hóa đơn nhét vào lòng tay của cậu, cây đàn guita cũng đưa cho cậu cầm.
Ninh Hoảng nhận lấy hóa đơn, tay ôm đàn ta sờ tới sờ lui, chiếc giày dưới chân không ngừng cọ qua cọ lại trên mặt đất, một lúc lâu mới cúi đầu nói: "Tôi không muốn trả lại, đợi sau này tôi có tiền sẽ trả lại cho anh được không?"
Trong lòng cậu có chút xấu hổ, nhưng mà cậu lại không muốn từ bỏ cây đàn này.
Lục Thầm nói: "Được."
Ninh Hoảng âm thầm liếc nhìn Lục Thầm.
Không có ánh mắt giễu cợt, dường như chỉ có sự tin tưởng và gần gũi.
Lòng tự trọng nhỏ nhoi trong lòng cậu có thể miễn cưỡng giữ lại.
Cậu mím môi nở một nụ cười, tay phải vô thức xoa vành tai có hơi nóng lên của mình.
Thiếu niên giống như một bé nhím, nhỏ giọng nói: "Lục Thầm, cảm ơn anh."
Tay Lục Thầm bất giác nhúc nhích.
Thật là muốn xoa đầu của chú nhỏ quá đi.
14
Đêm đó Ninh Hoảng còn chưa kịp mua đồ đã vội vã chạy về nhà, tay ôm đàn guita vuốt ve không ngừng, cậu ngồi ở trên sân thượng đánh đàn cả đêm.
Lục Thầm nướng bánh quy vị trà xanh, lại ép thêm ly nước chanh, coi như là phí vào cửa cho buổi biểu diễn cá nhân này.
Lục Thầm trang trí sân thượng thật sự rất thoải mái, nơi này có những nhạc cụ cơ bản của chú nhỏ, có kệ sách đặt những quyển sách mà anh hay xem, có cây xanh mà anh trồng và vòi nước dùng để tưới cây.
Trước đây bọn họ rất thường lên đây ngồi tâm sự với nhau.
Khi đó Lục Thầm luôn là người nói nhiều nhất.
Tâm sự về chương trình học và bạn bè của mình ở trường đại học, về lần làm đồ ăn theo công thức trên video nhưng lại thất bại, về bình xịt trị côn trùng trong nhà vệ sinh, về đồng nghiệp trong công ty của mình, về người này người kia không đáng tin cậy.
Chú nhỏ của anh luôn tập trung lắng nghe lời anh nói, khi nghe được điều gì thú vị thì y sẽ bật cười, đôi khi còn dùng giọng điệu âm dương quái khí mà đùa giỡn lại, nhưng y lại ít khi tâm sự về bản thân với anh.
Có lẽ là do y nhận thấy được, mọi người đều cảm thấy hứng thú đối với mình, chứ không có ai có thể thấu hiểu mình, hoặc có lẽ là chú nhỏ có thói quen lắng nghe, không thích nói chuyện.
Nhưng tối nay Ninh Hoảng lại nói rất nhiều, nói được vài câu thì gảy một đoạn nhạc, ý cười trên môi cũng không khống chế được.
Sau khi tám chuyện trên trời dưới đất thì cũng đã đến giờ đi ngủ, Ninh Hoảng liếc nhìn anh, đột nhiên im lặng, lông mày nhăn lại, vô cùng gian nan hỏi chuyện là, đêm nay anh còn thể ngủ được không.
Lục Thầm nhướng mày cười.
Ninh Hoảng ho khan một tiếng, cố gắng ra vẻ lạnh lùng nói: "Anh cúi đầu xuống một chút."
Lục Thầm cúi đầu, đối diện với ánh mắt đầy nghiêm túc lại có phần rối rắm nọ.
"Tôi hôn anh chỉ vì... Thói quen thôi, còn tiền đàn guita tôi sẽ nhanh chóng kiếm tiền trả lại cho anh sau."
Ninh Hoảng thầm cảnh cáo bản thân trong lòng: Cho dù năm 30 tuổi cậu có thể bị đồng tiền cám dỗ nhưng năm 18 tuổi cậu không thể làm như vậy được.
Cậu chỉ là đang làm nhiệm vụ của mình thôi.
Ánh mắt Lục Thầm động đậy, tuy rằng giọng điệu nghe được có cái gì đó không đúng lắm nhưng đây là lần đầu tiên chú nhỏ chủ động nói muốn hôn anh.
Muốn hôn anh đấy!
Chú nhỏ thường sẽ không nói như vậy đâu.
"Em biết rồi."
Lục Thầm có chút không khống chế được cười như ăn trộm được mật.
Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vẻ mặt mong chờ nụ hôn từ chú nhỏ.
Ngay sau đó.
Một giọng nói lạnh lùng vang bên tai của anh.
"Lục Thầm."
"Tại sao tôi lại không biết, em còn có tố chất trở thành tội phạm dụ dỗ con nít vậy hả?"