Cách Một Cảnh Cửa

Chương 28: Đuôi



Đến tận khi vào thang máy, Sầm Từ mới hỏi Tần Huân người đó là ai.

Tần Huân nói: “Một cấp dưới của Châu Quân, đã đi theo anh ta nhiều năm rồi, có biệt danh là “Đuôi.

Đừng thấy anh ta tướng mạo xoàng xĩnh, năng lực làm việc của anh ta không coi thường được đầu, một khi đã bị anh ta nhăm trúng, thì đừng hòng thoát khỏi, người bị nhăm sẽ cảm thấy không khác gì bị mọc thêm một cái đuôi.” Nghe Tần Huân nói vậy, không hiểu sao Sầm Từ cảm thấy bất an.

***

Sau khi vào phòng bệnh của Châu Quân, Đuôi không đóng cửa ngay, mà dặn dò vệ sĩ đứng cửa phải canh chừng, bởi ngoài kia lại có thêm nhiều phóng viên đến.

Căn dặn xong anh ta mới yên tâm vào phòng.

“Anh Quân, anh vẫn gặp cô ta à?” Châu Quân này có an tri ngộ, nên Đuôi báo đáp lại ơn tri ngộ của anh ta, những năm qua Đuôi tận tụy làm việc cho Châu Quân, được Châu Quân vô cùng tín nhiệm, nên thân phận địa vị cũng khác biệt, mọi người đều gọi Châu Quân là tổng giám đốc Châu, chỉ riêng Đuôi gọi là anh Quân.

Châu Quân mệt mỏi nằm trên giường, hơi nghiêng đầu ra hiệu, Đuôi liền tiến lại gần hạ đầu giường xuống.

“Tần Huân đích thân đưa người tới đây, chẳng lẽ tôi lại không bằng lòng gặp? Đều là người trong chốn thương trường với nhau, làm gì cũng cần phải nể mặt.” Đuôi cắm phích nước rót vào chiếc cốc ở đầu giường của Châu Quân: “Vậy thì phải nể mặt cô gái đó thật.” “Nghe bảo là bạn gái” Châu Quân chau mày.

Đuôi đặt phích nước xuống: “Anh nói đùa à? Em chưa bao giờ nghe tổng giám đốc Tần có bạn gái, hay cô ấy có phép thuật gì? Đừng nói là cô ta đã bỏ bùa tổng giám đốc Tân nhé!” Châu Quân nghe vậy thì lườm Đuôi: “Tần Huân là người trước nay không dính vào thị phi, bữa tiệc dù lớn hay nhỏ cũng không thấy anh ta mang theo phụ nữ bao giờ, người như anh ta không cần thiết phải nói dối chỉ vì giúp một cô

gái.

Ban đầu Đuôi vẫn tỏ thái độ nhất quyết không tin, nhưng sau khi nghe Châu Quân nói vậy thì lại ngập ngừng: “Vậy...

Chuyện chị Vi chúng ta phải nhẫn nhịn sao?” Châu Quân nhìn anh ta.

Đuôi lập tức nói: “Được rồi, anh Quân, em biết rồi, anh đừng nhìn em như thế, em sợ lắm, em sẽ cách xa cô ta ra được chưa?” “Làm chuyện chính cho tôi trước đi.” “Vâng.”

Trạm Tiểu Dã hiện đã bước vào giai đoạn ổn định của việc điều trị bằng thuốc, hay nói cách khác, nhân cách thứ hai của cậu ta không còn tiếp tục xuất hiện.

Khi Sầm Từ dẫn dắt ý thức cho Tiểu Dã, bảo cậu ta thử tháo chiếc mũ mà cậu ta cho rằng đang đội trên đầu mình xuống, thì Trạm Tiểu Dã nói với cô, cậu ta không thấy chiếc mũ đâu nữa, hình như cậu ta lại là chính cậu ta rồi.

Có vẻ Trạm Tiểu Dã đã hồi phục được nhiều.

Ngay cả Dương Tiểu Đào cũng cảm thấy cậu ta có tinh thần và sức sống hon.

Dường như Thang Đồ tinh ý nhận ra sự lo lắng trên nét mặt Sầm Từ, bèn hỏi: “Tình hình của Trạm Tiểu Dã càng nghiêm trọng hơn đúng không?” Đúng là ngày một nghiêm trọng hơn.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của cô, trước khi tìm thấy được đáp án, tất cả kết luận đều là vô căn cứ.

Mẹ của Trạm Tiểu Dã nhanh chóng sắp xếp xong việc gặp mặt tại nhà, bà ta gọi điện thoại hẹn thời gian với Sầm Từ, thậm chí đến ngày hẹn còn đích thân cho lái xe đến đón cô.

Hôm đó trời đổ tuyết lớn, cây vân tùng trong sân phòng khám phủ một màu trắng xóa, những chiếc lá kim của cây tùng giờ cũng mang một màu trắng tinh, chỉ có ngọn lá còn màu xanh.

Sầm Từ sợ lạnh, bên ngoài cô mặc một chiếc áo măng tô mà vẫn phải quấn thêm một chiếc khăn lông dày sụ, gương mặt cô vốn nhỏ nhắn, chiếc khăn che kín hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mắt to tròn sáng rỡ.

Lần nào cô sắp ra ngoài Dương Tiểu Đào cũng lo lắng đủ đường, lần này thấy có xe đến đón Sầm Từ, cô ấy cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn dặn đi dặn lại là, nếu trò chuyện xong mà người ta không đưa chị về, chị cứ gọi điện thoại cho em, hoặc gọi cho chị Thang Đồ, chị thấy chưa, xe của chị bị hỏng rồi đấy...

Sầm Từ vội ngắt lời: Yên tâm, chị có thể đặt xe mà.

Phòng làm việc của Thang Đồ nằm chếch đối diện bàn lễ tân, cửa không đóng hết, chỉ để lại một khe hở rộng bằng lòng bàn tay.

Nhìn từ góc này của Sầm Từ, đúng lúc bắt gặp Thang Đồ đang ngồi trên ghế thất thần.

Kì lạ là, nếu như mọi ngày, trong số những người dặn dò cô đừng đi lung tung không thể thiếu Thang Đồ.

Vì vậy, nhân lúc xe chưa đến, Sầm Từ tiến đến gõ nhẹ cửa phòng Thang Đô mấy cái, rồi thò đầu vào.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Thang Đồ giật nảy mình, khi thấy Cẩm Từ đứng ở cửa nhìn mình bằng nét mặt khó hiểu, cô ấy lẩm bẩm một tiếng, rồi hỏi Sầm Từ: “Làm thế nào đây?” Giọng Thang Đồ khản đặc mệt mỏi cộng với nức nở càng làm Sầm Từ không hiểu gì cả, làm thế nào là làm thế nào? “Bùi Lục ấy.” Thang Đồ cũng không định giấu Sầm Từ, mặc kệ Dương Tiểu Đào ở bên ngoài có thể nghe thấy không sót từ nào: “Tôi đã nói rõ ràng thể rỗi, sao anh ấy vẫn chưa đến?” Sầm Từ câm nín.

Dương Tiểu Đào ở quầy lễ tân rướn cổ nói với vào: “Người ta không đến, hoặc là do chị vẫn chưa nói thật rõ ràng, hoặc là người ta không thích chị.” Thang Đồ ngồi bên trong lại khóc thút thít.

Sầm Từ vốn luôn cảm thấy giấu kín tình cảm là đặc điểm của rất nhiều cô gái, nhưng với Thang Đồ là ngoại lệ.

Lúc này, Sầm Từ đang đứng trước cửa phòng làm việc Thang Đồ, nhìn cô bạn cộng tác đã có kinh nghiệm dày dặn trong tư vấn tâm lý, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện: Thang Đồ thật sự không hề cảm thấy chuyện nữ theo đuổi nam là chuyện gì đáng phải xấu hổ cả.

“Tần Huân cũng không đến.” Chỉ một câu này của Sầm Từ nhưng làm Thang Đồ thôi ngay ý định đấm ngực ấm ức, nhân đó cũng mang tới cho cô tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa.

Thang Đồ nhìn Sầm Từ, hai mắt sáng ngời: “Cậu cũng chủ động mời Tần Huân à?”

Sầm Từ tựa người vào khung cửa, từ tốn nói: “Đúng là mình chủ động mời, nhưng người ta cũng chủ động đồng ý.

Bùi Lục thì sao, có đồng ý không?” Vẻ sung sướng trên gương mặt Thang Đồ lập tức cứng đờ, ngớ người hồi lâu, sau đó...

tiếp tục gào khóc.