Vì Sầm Từ đến, nên mẹ của Trạm Tiểu Dã có lòng bỏ nhiều công sức hơn.
Hoa tươi vận chuyển đường hàng không, thức ăn đắt tiền đặt trước ở nước ngoài, từ sân vườn đến phòng ốc đều được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi...
Nhưng Sầm Từ hoàn toàn không có ý định dùng cơm ở nhà bà ta, sau khi lịch sự cảm ơn, cô tỏ ý muốn vào thăm Trạm Tiểu Dã trước.
Ý tốt bị từ chối, rõ ràng mẹ Trạm Tiểu Dã cảm thấy hơi lúng túng.
Bà ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy cô dùng ít bánh ngọt nhé, tôi bảo cô giúp việc làm bánh ngọt từ sáng đây, bây giờ ăn ngon lãm, cỡ Lưu...” “Không cần phiền thế đâu.” Sầm Từ nhẹ nhàng ngắt lời bà ta: “Mẹ Tiểu Dã, hôm nay tôi đến đây chủ yếu muốn quan sát
môi trường sống hằng ngày và tình hình lúc ở nhà của Tiểu Dã, bà không phải khách sáo như thế.
Ngoài ra, về chuyện chồng bà gọi điện và nói năng thô lỗ trước đây tôi cũng đã nói với bà rồi, tôi không hề giận, ông bà là bố mẹ của Tiểu Dã, tôi rất hiểu tâm trạng này, nên bà không cần áy náy với tôi, tôi thật sự không sao.” Thấy suy nghĩ của mình bị Sầm Từ nhìn thấu, mẹ Trạm Tiểu Dã lập tức cảm thấy khó xử, nhưng cũng vô cùng cảm kích.
Có thể an ủi bà và bày tỏ mọi chuyện một cách cởi mở thẳng thắn như thế, đủ để thấy sự rộng lượng của Sầm Từ, tiếp tục giao Tiểu Dã cho bác sĩ điều trị như vậy, bà ta cũng yên tâm.
Trạm Tiểu Dã không xuống tầng, mẹ cậu ta nói cậu ta vẫn đang ngủ: “Dạo này nó ngủ khá nhiều, phải chăng có liên quan đến thuốc điều trị?” Sầm Từ suy nghĩ rồi trả lời: “Mỗi người mỗi khác, nếu thể chất của đứa bé nhạy cảm, vậy sau khi uống thuốc sẽ có phản ứng buồn ngủ.” Phòng của Trạm Tiểu Dã ở cuối hành lang tầng hai, lúc này cửa phòng đóng kín.
Cô giúp việc trong nhà nói, vốn Trạm Tiểu Dã muốn chờ Sầm Từ đến, nhưng không gượng nối, sau khi uống hết cốc sữa bò đã đi ngủ luôn, cậu ta vừa mới ngủ cách đây không lâu.
Sầm Từ bước vào phòng của Trạm Tiểu Dã, lúc đấy đã là hai giờ chiều.
Phòng của cậu ta rất rộng, nhưng bất ngờ là đồ trang trí rất ít, nổi bật là chiếc giường Kingsize giữa căn phòng.
Sàn nhà trải một tấm thảm màu xám nhạt dày cộp, Sầm Từ tuy đi giày cao gót nhưng cũng không hề phát ra tiếng động.
Quả thật Trạm Tiểu Dã đang ngủ.
Cậu ta mặc bộ đồ ngủ màu đen, bộ ga trải giường cũng may từ vải lụa màu đen, Trạm Tiểu Dã nằm trên đó như thể bị màu đen chôn vùi, chỉ có gương mặt cậu ta rất trăng, còn trắng hơn cả lúc cậu ta ở phòng khám nữa.
Cửa sổ sát đất chiếm cả một mặt tường, nhưng lúc này rèm không được kéo lên.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, ánh nắng kéo dài hắt lên tấm thảm trải sàn, mảnh mai nhưng ấm áp.
Trạm Tiểu Dã ngủ rất sâu, ít nhất là có người khác vào phòng nhưng cậu ta không hề có dấu hiệu tỉnh.
Sầm Từ không định gọi cậu ta dậy, mà cứ để cậu ta nghỉ ngơi, cô nhìn xung quanh phòng ngủ, cảm thấy căn phòng này quả thật quá trống trải.
Không có gì để quan sát cả, căn phòng dường như đã phát huy tối đa chức năng của nó, thật sự giải thích ý nghĩa chỉ gói gọn trong việc dùng để ngủ mà thôi.
Ra khỏi phòng ngủ, mẹ Trạm Tiểu Dã nói với Sầm Từ: “Bác sĩ Sâm, là thế này, phòng ngủ ban nãy cô vào đúng là của Tiểu Dã, nhưng trước kia nó thích ngủ trên gác mái hơn, nên rất nhiều đồ đạc của nó đều ở trên đấy.” Sầm Từ quay đầu nhìn chằm chằm vào căn phòng lắp kính mờ ở cuối hành lang, nhớ lại những gì trước kia Trạm Tiểu Dã đã miêu tả cho cô, bèn hỏi: “Cái đêm Tiểu Dã cầm dao đứng ở huyền quan, cậu ấy ngủ ở phòng đó sao?” Mẹ Tiểu Dã gật đầu.
“Trước đây cậu ấy đều ngủ ở gác mái?” “Đúng thế.” “Vậy tại sao đêm hôm ấy lại ngủ ở phòng đó?” Mẹ Trạm Tiểu Dã thở dài: “Mấy hôm trước cô giúp việc có khử trùng cả nhà, hôm ấy vừa hay dọn đến gác mái, thằng bé Tiểu Dã không có thói quen thức đêm, nên đêm ấy nó về phòng ngủ ngủ một đêm, nào ngờ lại xảy ra chuyện...” Sầm Từ trầm ngâm giây lát, rồi hỏi tiếp: “Nến từ sau chuyện đó Tiểu Dã vẫn không trở về phòng gác mái?”
“Đúng thế, bình thường nó rất thích ở gác mái, học bài hay ngủ nghỉ đều ở gác mái, bây giờ hầu như nó đều ở phòng ngủ, rất ít khi lên gác mái.” Mẹ Trạm Tiểu Dã hỏi cô bằng vẻ mặt khó hiểu: “Thằng bé gặp phải cú sốc ở phòng ngủ, lẽ ra nó không muốn về phòng ngủ mới đúng, sao bây giờ lại không chịu lên gác mái vậy?” Tạm thời Sầm Từ không thể đưa cho bà ta câu trả lời chắc chắn, cô chỉ suy nghĩ rồi nói sẽ lên gác mái.
Gác mái căn nhà nằm ở tầng trên cùng.
Hầu hết, mỗi căn nhà ở đây đều có gác mái, dùng để chứa những món đồ lặt vặt trong nhà, nếu gia đình nào có trẻ con, gác mái thường được cải tạo thành phòng chơi game, có điều nơi đây chạy qua chạy lại sẽ để tạo thành tiếng ồn.
Nhưng mẹ Tiêu Dã nói, dù ở gác mái cũng không thấy cậu ta gây ôn, vô cùng yên tỉnh.
Có lẽ do là một đứa trẻ...
Mẹ Tiểu Dã lầm bầm.
Khi lên gác mái, Sầm Từ đi qua một căn phòng.
Ban đầu cô không để ý, sau đó khi vô tình lướt mắt qua cửa phòng, bước cô chân chợt dừng lại.
Trước đây khi sửa sang lại câu lạc bộ, tất cả cánh cửa lớn bé của câu lạc bộ đều do cô và Thang Đồ đích thân đi chọn, nên cô có hiểu biết nhất định với những loại cửa trên thị trường.
Cánh cửa của căn phòng trước mặt này rất dày, có thể thấy là sử dụng chất liệu cách âm chuyên nghiệp.
Cô gõ nhẹ một cái, nó làm bằng chất liệu kim loại, nếu nói cánh cửa này chẳng được cả đạn cũng không ngoa.
Mẹ Tiểu Dã thấy Sầm Từ để ý đến cánh cửa liền nói: “Đây là thư phòng của bố Tiểu Dã.” Sầm Từ liền đưa tay về: “Cánh cửa này nặng thật đấy, bình thường cô giúp việc vào quét dọn mở được cửa này chắc cũng mất sức lắm nhỉ.” “Bố Tiểu Dã tự dọn dẹp cả, ông ấy rất bận rộn, nhưng thường nói người khác vào thư phòng sẽ làm lộn xộn đồ của ông ấy, đừng nói là cô giúp việc, ngay cả Tiểu Dã cũng không được vào.
Thật ra bên trong toàn sách là sách, có gì mà không được chạm vào cơ chứ.” Thư phòng vốn là nơi riêng tư, cũng giống như phòng ngủ, đúng là có nhiều người rất ghét người khác vào, nhưng giống như Trạm Xương thì vô cùng hiếm thấy.
Sầm Từ vô thức quay đầu lại nhìn, thư phòng này và phòng ngủ của Trạm Tiểu Dã tạo thành một đường chéo rất kỳ quái, chỉ cần Trạm Tiểu Dã đứng ở cửa phòng là sẽ có thể nhìn thấy những gì bên trong thư phòng.
Không hiểu sao cô bỗng dưng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, không hề rõ ràng.