“Cô chính là Sầm Từ, bác sĩ điều trị của Tiểu Dã?” Trạm Xương nhìn cô với vẻ mặt cáu kỉnh.
“Đúng.” Sầm Từ bước lên đối mặt với ánh mắt soi mói của ông ta.
Trạm Xương nheo mắt: “Một bác sĩ tâm lý dính nhiều tai tiếng không hay, tôi cũng chẳng hy vọng gì ở cô, nhưng mẹ Tiểu Dã cứ khăng khăng phải là cô mới được, nên tôi đành cho phép cô tiếp tục điều trị cho Tiểu Dã.
Nhưng cô nên nhớ những gì tôi đã nói trước đó, nếu tình trạng của Tiểu Dã lại xấu đi, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô.” Sầm Từ gác một tay lên tay vịn cầu thang, nét mặt lạnh nhạt.
Rõ ràng Trạm Xương này rất coi thường cô, cũng không muốn phí lời với cô, nên nói xong ông ta lướt qua cô đi thẳng lên tầng.
Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí, không phải mùi trên người mẹ Trạm Tiểu Dã.
Còn cả dấu son đỏ trên cổ áo xộc xệch.
Mẹ Tiểu Dã vẫn đang ngồi im trên ghế sô pha, không còn quan tâm tới chuyện dấu son môi trên cổ áo Trạm Xương nữa, có lẽ do ngại Sầm Từ còn đang ở đây, nhưng vẫn không thể kìm nén được nỗi uất ức trong lòng, nên cúi thấp đầu khóc thút thít.
Không hiểu sao trong lòng Sầm Từ bức bối, như bị tảng đá đè nặng.
Cô biết mình không nên như thế, nghề bác sĩ tâm lý này, tuy trông như người trong cuộc, nhưng phải luôn giữ vững lý trí và sự tỉnh táo, hay nói cách khác, phải giống như một người ngoài cuộc mang theo mục đích riêng quan tâm tới mọi chuyện trong cuộc.
“Thưa ông Trạm.” Sầm Từ lên tiếng, quay người lại.
Trạm Xương dừng bước ngoảnh đầu nhìn cô.
“Ông Trạm lo lắng cho con trai mình là chuyện đương nhiên, nhưng phương pháp phải đúng đắn, làm bạn và giao lưu với con luôn luôn tốt hơn là sự ép buộc và đòi hỏi.” Trạm Xương nhìn cô chằm chằm rồi cười khẩy: “Cô muốn nói gì?” “Điều tôi muốn nói rất đơn giản, trong quá trình con cái trưởng thành, có một số chuyện cha mẹ nên đích thân tham dự, chẳng hạn như tương tác, khích lệ, tin tưởng và ủng hộ con, nhưng có một số chuyện khác cha mẹ không nên gay gắt quá với trẻ.” Sầm Từ nhìn Trạm Xương: “Ví dụ như đòi hỏi con trẻ phải xuất sắc trên mọi phương diện, ví dụ như can dự vào các mối quan hệ bạn bè của con cái, và nhất là hành vi cắt ảnh chụp của con.” Nét mặt Trạm Xương cứng đờ.
Phòng ngủ trên tầng hai, có một cánh cửa hé ra khe hở nho nhỏ.
Cực kỳ nhỏ.
Trạm Tiểu Dã đứng sau cánh cửa, ánh mắt nhìn Trạm Xương và Sầm Từ đang đứng ở cầu thang qua khe cửa, một lúc sau, cậu ta cười khẩy.
***
Khi Thang Đồ đến tìm Bùi Lục, đúng lúc anh đang thẩm vấn nghi phạm.
Cấp dưới Bùi Lục đón tiếp Thang Đồ, ở Sở cảnh sát này cậu ta có biệt danh là Pháo Tên Lửa.
Thang Đồ còn nhớ người này, lần trước ở sân bay cậu ta cũng đi cùng Bùi Lục, là con người cực nhạy bén và nhanh nhẹn.
Cũng giống như Thang Đồ, Pháo Tên Lửa vẫn còn nhớ cô, dù sao cũng là một cô gái rất xinh đẹp, lại còn là bác sĩ tâm lý.
Pháo Tên Lửa tiếp đãi Thang Đồ rất nhiệt tình, thậm chí còn có phần nhiệt tình thái quá, bưng trà rót nước ân cần khiến Thang Đồ vô cùng ngại ngùng, thầm nghĩ mình tới không đúng lúc, cô đang định đứng dậy đi về thì Pháo Tên Lửa lại kéo cô ngồi xuống ghế.
“Đội trưởng ra ngay bây giờ mà, cô chờ thêm chút nữa, đừng vội, không phải là cô tìm đội trưởng chúng tôi có việc sao.” Đúng là có chuyện to hơn hạt vừng một xíu, nhưng chủ yếu là có ý đồ riêng.
“À...
đội trưởng của các cậu ngày nào cũng bận rộn như vậy hả?” “Ôi dào, làm cảnh sát mà, chắc chắn là phải bận rồi.” Nói tới đây Pháo Tên Lửa lại lập tức bổ sung thêm: “Nhưng cũng không phải là không có thời gian quan tâm gì đến cuộc sống, những lúc rảnh rỗi đội trưởng của bọn tôi vẫn sinh hoạt như bình thường.”
Nghe tới đây Thang Đồ hiểu ý ngay.
Hóa ra Pháo Tên Lửa có mục đích nên mới vội vàng giữ cô ở lại, nhưng cô lại thích mục đích này của cậu ta, vì nó hợp với ý đồ của cô.
Dù sao ở đây có nhiều người, cô cũng không sốt ruột gì, bởi có những lời không cần tốn sức đưa đẩy, tự khắc sẽ có người không chờ nối mà nói cho cô.
Quả nhiên, Pháo Tên Lửa đã lên tiếng trước, mặc dù chỉ là câu hỏi vu vơ: “Bình thường bác sĩ Thang cũng bận lắm nhỉ? Chắc không có thời gian cho bạn trai phải không?” Thang Đồ vừa cười thầm vừa nghĩ, tôi đang chờ câu này của cậu đấy.
Cô mím môi cười thờ ơ nói: “Tôi không có bạn trai, nên bạn hay không bạn cũng không quan trọng.” Hiển nhiên câu trả lời này của Thang Đồ khiển Pháo Tên Lửa vô cùng hớn hở, hai mắt cậu ta tỏa sáng long lanh, nhưng sực nhớ ra cô là bác sĩ tâm lý, cậu ta không dám tỏ thái độ quá rõ ràng: “Trùng hợp thể, đội trưởng nhà chúng tôi cũng đang độc thân đây.” Trong lòng Thang Đồ vui như trẩy hội, cái ngón mai mối này anh chàng Pháo Tên Lửa vẫn còn ngây thơ quá với người có sẵn ý đồ như cô đây thì không sao, nếu như gặp phải người vô tâm, nghe cậu ta nói vậy chắc sẽ thấy khó hiểu, trên thế giới nhiều người độc thân như vậy, trùng hợp nghĩa là thế nào.
“Không thể nào, đội trưởng của các cậu đẹp trai thể, chắc chắn sẽ được nhiều cô gái để ý theo đuổi chứ.” Thang Đồ cổ tình gợi chuyện: “Vả lại tìm một anh cảnh sát làm bạn trai cảm thấy rất an toàn mà.” Pháo Tên Lửa bị kích động khi nghe thấy câu này: “Làm gì có cô nào theo đuổi đội trưởng Bùi nhà chúng tôi.
Nếu cô gái nào cũng nghĩ như chị, đội trưởng của chúng tôi cũng đâu đến nỗi độc thân mãi như vậy.”
“Tới giờ đội trưởng Bùi của các cậu vẫn chưa hề có bạn gái sao?” Trước đây Sầm Từ đã thẳng thắn thông báo tình hình cá nhân của Bùi Lục cho Thang Đồ, nhưng để tránh sơ suất cô ấy vẫn hỏi bóng hỏi gió thêm một lần, nhất là về chuyện tình cảm trong quá khứ của Bùi Lục, lỡ như vẫn còn che giấu chuyện gì thì sẽ không ổn lãm.
Pháo Tên Lửa xua tay: “Đội trưởng Bùi của chúng tôi vô cùng trong sạch, không có bạn gái ở hiện tại, cũng không có bạn gái trong quá khứ.” Ông trời ơi, đúng là cô đã nhặt được kho báu rồi! Chị thiên sứ nào có mắt thể, để cô gặp được anh chàng tuyệt vời như vậy.
Thang Đồ ngồi trên ghế mà vui đến độ mở cờ trong bụng, cô hít sâu một hơi cũng cảm thấy hương vị hạnh phúc ngập tràn.
Nhưng mừng thì mừng, Thang Đồ cũng không thể để người khác phát hiện ra tâm trạng phấn khích như thủy triều dâng sóng của cô được.
Cô giả vờ lơ đãng “Ờ” một tiếng, không nói thêm gì, lắc nhẹ chiếc cốc giấy trong tay.
Cực kỳ bình tĩnh.
Đây là cuộc đọ sức giữa bác sĩ tâm lý và cảnh sát.
Tuy nhiên, Thang Đồ vẫn cảm thấy, cảnh sát bắt tội phạm thì được, chứ nếu chơi chiến thuật tâm lý, thì đương nhiên cô thiện nghệ hơn hẳn, nhất là khi đối mặt với những anh chàng thẳng thắn như này.
Vì thể Pháo Tên Lửa ngây thơ hồn nhiên rốt cuộc đã bị lừa, nhìn thấy ánh mắt cô bình tĩnh không chút xao động, cũng không hề thấy cô hỏi thêm gì, cậu ta lại sốt xình xịch, nghi ngờ chắc không phải cô chỉ buột miệng hỏi chơi vậy thôi chứ? Cô gái này rất xinh đẹp, đứng cạnh đội trưởng Bùi nhà cậu vô cùng đẹp đôi.
Phải làm sao đây? Cậu ta cũng không thể mạnh miệng quảng cáo đội trưởng Bùi nhà mình được, cứ làm như không ai thèm mới phải hạ giá như vậy, mặc dù đúng là không ai thèm thật.
Pháo Tên Lửa ngẫm nghĩ một lúc, rồi hằng giọng, rót thêm nước ấm cho Thang Đồ: “Làm nghề của chị cũng dễ gặp nguy hiểm nhỉ.” “Bình thường thôi.” Thang Đồ thong thả nói, đồng thời cũng thăm dò xem Pháo Tên Lửa đang muốn nói gì.
“Sao có thể nói là bình thường được chứ?” Pháo Tên Lửa nói rất nghiêm túc: “Vụ án ở sân bay lần trước quá nguy hiểm, chị bị bắt sống làm con tin đấy còn gì?”
Thang Đồ nén cười: “Hình như chuyện này không liên quan đến nghề nghiệp của tôi mà? Chẳng qua tôi hơi xui xẻo
thôi...”
“Ý của tôi là...” Pháo Tên Lửa lập tức nói liền một mạch: “Chị xem xem, công việc của chị phải tiếp xúc với nhiều người có tâm thần bất ổn như vậy, và tất nhiên, tôi không hề có suy nghĩ kỳ thị họ, thực tế mà nói thì họ rất đáng thương, mất sự tự chủ, cũng không biết bản thân đang làm gì.
Cũng bởi thế mới càng đáng sợ hơn, họ có thể làm chị bị thương bất cứ lúc nào, bởi vậy nghề nghiệp như bác sĩ Thang đây, phải tìm bạn trai làm cảnh sát là thích hợp nhất, như chị vừa mới nói đây, có cảm giác rất an toàn mà.” Anh chàng Pháo Tên Lửa này rất hiểu lòng cô, đúng là bùa may và vận may của cô mà.
Thang Đổ đặt chiếc cốc giấy lên bàn, chống cằm nhìn Pháo Tên Lửa: “Bỗng nhiên tôi lại tò mò một chuyện.” “Chị hỏi đi, chỉ cần là chuyện liên quan đến đội trưởng nhà tôi, chị yên tâm, tôi biết gì thì sẽ nói hết, ngoại trừ những chuyện bí mật công việc.” Rất có đạo đức nghề nghiệp.
Thang Đồ mỉm cười: “Cậu nói đội trưởng nhà các cậu tới giờ vẫn chưa có bạn gái, anh ấy liệu có bệnh gì khó nói chăng?” Xung quanh Pháo Tên Lửa vẫn còn những người khác, mới đầu mọi người đều ngồi im hóng hớt không xen vào câu chuyện, nhưng khi Thang Đồ vừa hỏi câu này, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô, vô cùng ngạc nhiên.
Thang Đồ cảm thấy buồn cười, chuyện này có gì đáng xấu hổ đâu, dù vấn đề về tâm lý hay sinh lý, có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì cơ thể khỏe mạnh hơn, thế thôi.
Khuôn mặt đang tươi cười của Pháo Tên Lửa bỗng nhiên cứng đờ, cậu ta liếc mắt ra sau lưng Thang Đồ, sau đó nét mặt trở nên bất thường, vô cùng xấu hổ.
Thang Đồ cảm thấy là lạ, trông cậu ta không giống như ngại ngùng, cô đang định hỏi thêm thì nghe thấy tiếng quát khẽ từ sau lưng: “Rảnh rỗi quá phải không?”