Cách Một Cảnh Cửa

Chương 31: Tò mò hại chết con mèo



Có một người đứng ở cửa.

Hóa ra là Trạm Tiểu Dã.

Không biết cậu ta đã dậy từ lúc nào, và đã đứng ở cửa bao lâu rồi.

Cậu ta che miệng cười, như thể đang bắt gặp một chuyện thú vị.

Thấy Sầm Từ đã phát hiện ra mình, Trạm Tiểu Dã bèn thả tay xuống đi vào trong, khóe môi vẫn còn vương nụ cười.

Sầm Từ thầm thở hắt ra, nhưng cô không thể hiểu, rõ ràng chỉ là Trạm Tiểu Dã thôi, tại sao ban nãy cô lại cảm thấy lạnh sống lưng? Dường như người đứng ở cửa ban nãy không phải là cậu ta, mà là một người xa lạ.

Cô quan sát Trạm Tiểu Dã đang đi tới, tuy cậu ta cười, nhưng cảm xúc thể hiện trong mắt khác hẳn lúc bình thường, nửa như suy tư, nửa như trêu đùa.

Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất, Trạm Tiểu Dã lại quay về với vẻ thường ngày khi gặp cô: “Bác sĩ Sầm đến rồi à, cũng không thấy ai gọi tôi.” Sầm Từ không cất tấm ảnh, mà thoải mái đặt nó lên album: “Không sao, tôi đang xem album ảnh, không ngờ thời gian cũng trôi qua nhanh quá.

Nghe nói dạo này cậu hay thấy buồn ngủ?” “Không có gì đâu, vì chờ chị nên hơi chán, đâm ra tôi mới ngủ quên mất.” Trạm Tiểu Dã nói rồi cụp mắt xuống, mím môi mỉm cười: “Trong album có gì đáng xem ư? Đều là hình tôi hồi bé, trông xấu lắm.” “Đâu có?” Sầm Từ mỉm cười: “Tiểu Dã là cậu bé đẹp trai, hồi bé cũng thế.” Nghe vậy Trạm Tiểu Dã nhướng mày: “Thế ư?” Nói rồi cậu ta đi tới trước gương, soi mình trong ấy, rồi tiện tay cào lại mái tóc: “Tôi cũng cảm thấy mình khá đẹp trai.” Sầm Từ nhìn động tác của cậu ta, khóe môi đang cong lên bỗng chốc cứng đờ lại, Tiểu Dã thật sự là một cậu bé hay bẽn lẽn, không thích nghe những lời ngon tiếng ngọt.

“Nghe nói hồi bé cậu có một người bạn thân, tên là Thiên Thiến, cậu còn nhớ không?” Cô hỏi thẳng.

Trạm Tiểu Dã đang chỉnh tóc tại chợt khựng lại, quay đầu nhìn cô: “Thiển Thiển?” “Đúng vậy, Thiên Thiến.” Sầm Từ mỉm cười, dò hỏi: “Là một cô bé khá xinh xắn nhỉ?” Trạm Tiểu Dã bỏ tay xuống, quay người đi: “Chuyện đó...” Cậu ta đưa tay gãi trán: “Tôi không nhớ lắm, hình như hồi bé chúng tôi chơi với nhau khá thân, nhưng sau này cô ấy chuyển nhà đi, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa.” Dứt lời, cậu ta nhún vai, tỏ vẻ “không sao cả”: “Chẳng phải cuộc đời là thế sao? Có hợp sẽ có tan.” Sầm Từ mỉm cười: “Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã có suy nghĩ này, qua đây ngồi đi.” Sàn ở gác mái lát gỗ, nên Sầm Từ lúc này đang khoanh chân ngồi trên sàn xem album, Trạm Tiểu Dã đi tới song không ngồi xuống cùng cô, mà kéo một chiếc ghế tới.

Sau khi ngồi xuống, cậu ta đặt hai tay lên chân một cách rất tự nhiên.

Tư thế ngồi này không thường thấy ở những người trẻ tuổi, hơn nữa cậu ta còn có ý ngồi cách có một khoảng.

Sầm Từ lặng lẽ quan sát động tác của cậu ta, nụ cười trên khóe môi từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản: “Khoảng thời gian này uống thuốc cậu cảm thấy thế nào?” Câu hỏi này khá thông thường, Trạm Tiểu Dã cũng trả lời theo lệ: “Vẫn ổn, chỉ thỉnh thoảng thấy hơi chóng mặt, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm” “Trạm Tiểu Dã” Sầm Từ gọi cậu ta.

Trạm Tiểu Dã hơi chau mày, nhưng phản ứng này chỉ trong giây lát, rất nhanh chóng cậu ta trở lại với vẻ bình thường: “Bác sĩ Sầm cứ nói.” “Dù đau đầu hay buồn ngủ thì đều là phản ứng bình thường của thuốc, xét cho cùng thể chất của mỗi người mỗi khác, tất cả phản ứng sinh ra cũng không giống nhau, cậu hiểu không?” Trạm Tiểu Dã gật đầu.

“Dạo này cậu có nằm mơ không?” “Mơ?” Trạm Tiểu Dã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Dạo này tôi rất ít khi nằm mơ, dù có mơ, lúc tỉnh lại cũng không nhớ nổi.”

Sầm Từ gật đầu, nói tiếp: “Cũng là chuyện bình thường, trước đây cậu nói cậu luôn nằm mơ, ngày hôm sau tỉnh lại thì luôn bị mất tinh thần” Trạm Tiểu Dã không nói gì, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.

Nhưng Sầm Từ vẫn không chịu bỏ cuộc: “Ban nãy tôi vào phòng ngủ của cậu, thấy cậu đang ngủ, nhưng hình như ngủ không được ngon lắm, chắc là năm mơ hả? Mơ về hồi nhỏ sao?”.

Trạm Tiểu Dã đã tỏ ra mất kiên nhẫn: “Ý chị là sao? Hồi nhỏ là sao?” Sầm Từ thong thả nói: “Là lúc cậu còn nhỏ ấy.

Trong thời gian điều trị trước kia cậu từng nói, cậu rất muốn quay về thời thơ bé, nên đa số đều mơ thấy những khung cảnh liên quan đến thời điểm đó, có lúc cậu mơ thấy con đường mình đã đi qua lúc nhỏ, có lúc cậu mơ thấy những món đồ chơi hồi bé của mình, trong mơ cậu thường chơi với các bạn, chơi rất vui.

Cậu còn hỏi tôi, đây có phải là ban ngày nghĩ gì nên ban đêm mơ như thế không? Trạm Tiểu Dã mím môi nhìn chằm chằm Sầm Từ, giây lát sau nhoẻn miệng cười: “Liệu có phải do thuốc không mà những gì chị nói tôi chẳng có chút ấn tượng gì.

Bác sĩ Sâm, thuốc của chị có thể làm con người dễ quên ư?” “Chuyện trong mơ quên thì cũng đã quên rồi, không liên quan đến việc uống thuốc, con người khi tỉnh táo sẽ đi theo sự dịch chuyển của thời gian, quên những chuyện trong mơ là điều rất bình thường.” Sầm Từ nói bình thản, giọng không hề tỏ ra sốt ruột: “Chỉ cần nhớ những việc đã xảy ra trong hiện thực là được, chẳng hạn những gì cậu đã trải qua hồi nhỏ.”

Trong mắt Trạm Tiểu Dã có ánh sáng u ám, cậu ta hỏi cô: “Hôm nay sao chị luôn nhắc đến hồi bé vậy?” “Vì tôi nhận ra hồi bé cậu rất xuất sắc.” Sầm Từ giơ năm bức ảnh trong tay lên: “Hơn nữa cũng kết bạn với rất nhiều người, bây giờ cậu còn liên lạc với họ nữa không?” “Đương nhiên còn.” “Vậy tại sao cậu không liên lạc với Thiên Thiên?” Sầm Từ đột nhiên buông một câu chí mạng.

Trạm Tiểu Dã ngẩn người.

Sầm Từ chỉ chờ phản ứng này của cậu ta, bình tĩnh gặng hỏi: “Trong nhóm bạn bè chơi thân của cậu có Thiên Thiên đúng không? Nhưng vì cô ấy chuyển nhà, nên cậu ghét bỏ cô ấy, cắt cô ấy ra khỏi những bức ảnh.” Khóe miệng của Trạm Tiểu Dã đang cong lên bỗng trở nên cứng đờ, phải mất một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Tôi không ghét cô ấy.” “Vậy kể cho tôi nghe về cô ấy đi.” Sầm Từ cố gắng giữ cho giọng mình thật nhẹ nhàng: “Trước đây cậu kể với tôi rất nhiều, nhưng chỉ có mình Thiển Thiển là cậu không nhắc đến, nên tôi cũng khá tò mò.” “Tò mò?” Trạm Tiểu Dã hơi nheo mắt lại, khẽ nhếch khóe môi lên: “Bác sĩ Sầm, chị đã từng nghe câu “Tính tò mò sẽ giết chết con mèo” chưa?”

? Nghĩa là tò mò sẽ có ngày hại chết bạn.

Sầm Từ thản nhiên đáp lại: “Đáng tiếc là nghề này của tôi cần phải duy trì sự tò mò mới có thể chữa khỏi bệnh cho cậu được.”

Trạm Tiểu Dã nhìn cô chòng chọc, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt trong suốt, nhưng dường như đang che giấu điều gì đó, cảm xúc kìm nén, nhẫn nhịn...

đều cố gắng giữ lại ở đáy mắt.

Cái nhìn của cậu ta khiển Sầm Từ hơi lạnh người, đây mà là ánh mắt này của một đứa bé ư? Nhưng cậu ta nhanh chóng cúi người xuống, lấy tay che mặt, xoa mấy cái, thoạt nhìn có vẻ đau khổ, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Những tò mò thật sự có thể hại chết con người đấy...

Sầm Từ, tôi không muốn chị chết...” Nói đến đây, cậu ta ngẩng đầu lên, trong mắt có thêm cả tia hoảng sợ: “Nó đã từng cảnh cáo tôi, không cho tôi nhìn mặt nó, nhưng khi nó trùm mũ lên đầu tôi, tôi vẫn nhìn được thoáng qua mặt nó, nếu khi ấy tôi không nhìn, có lẽ nó sẽ không biến thành hình dáng của tôi.” Sầm Từ đứng lên, đi đến gần cậu ta, nhìn thẳng vào mắt.

Trong phút chốc không ai nói gì, căn phòng yên lặng như tờ.

Rất lâu sau, Sầm Từ giơ tay lên, vừa chạm vào đầu cậu ta, cậu ta lập tức nghiêng đầu đi theo phản xạ có điều kiện, sau đó đứng lên.

Sầm Từ không giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng lo, tôi chỉ muốn nói, dù thế nào tôi cũng sẽ đuổi nó đi.

Tiểu Dã, chẳng phải trước đây cậu từng hỏi liệu tôi có nhận ra cậu hay không sao, yên tâm, dù nó có giống cậu tới cỡ nào, tôi vẫn có thể nhận ra cậu, đừng sợ.” Trạm Tiểu Dã cúi đầu lẩm bẩm: “Vậy thì tốt quá.” Khi rời khỏi gác mái, Trạm Tiểu Dã lại có vẻ mệt mỏi, Sầm Từ cũng không tiện tiếp tục quan sát tình hình cậu ta, bèn đưa cậu ta xuống đến phòng ngủ tầng hai.

Nhưng khi cánh cửa sắp đóng, Sầm Từ đưa tay chặn cửa lại.

Trạm Tiểu Dã giật mình, cảnh giác buột miệng: “Gì thế?” “Không có gì.” Sầm Từ ra hiệu về phía thư phòng của Trạm Xương: “Cậu ngủ ở tầng hai thấy thoải mái không? Dù gì thì chếch phía đối diện cũng là thư phòng của bố cậu, lúc nào ông ấy cũng sẽ nhìn cậu chằm chằm.” Ánh mắt của Trạm Tiểu Dã nhìn thẳng vào cánh cửa thư phòng phía chếch đối diện, im lặng giây lát rồi mới nói: “Tôi không sợ ông ấy.” Mẹ Trạm Tiểu Dã xuống tầng nhận cuộc điện thoại không quá quan trọng, một phu nhân nhà giàu bình thường hay rủ bà ta đi chăm sóc da, mua sắm...

Cuộc điện thoại này gọi đến không đúng lúc, nên khi kết thúc cuộc gọi, mẹ Trạm Tiếu Dã đã trách móc cô giúp việc không tinh ý, trong nhà đang có khách quan trọng mà lại bảo bà ta nhận một cuộc điện thoại tốn thời gian thể này.

Đang nói thì không ngờ Trạm Xương về nhà.

Trạm Xương về để thay quần áo, mẹ Trạm Tiểu Dã tinh mắt nhìn thấy trên cổ áo sơ mi của ông ta có vết son...

Vậy nên, khi Sầm Từ từ tầng hai xuống chứng kiến cảnh mẹ Trạm Tiểu Dã đang ở trong phòng khách cãi nhau với chống, tuy không khóc lóc gào thét như bệnh nhân tâm thần, nhưng cảm xúc cũng rất kích động, khóe mắt bà còn vương nước mắt, một tay kéo chặt áo sơ mi của Trạm Xương.

Sầm Từ không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này, nên cứ đứng như trời trồng ở khúc ngoặt cầu thang.

Còn Trạm Xương thì không ngờ trong nhà còn có người khác, ban đầu ông ta ngẩn người, sau đó hoàn hồn lại, nét mặt đầy tức giận, quay người nói rất nhỏ với vợ: “Bỏ mặc khách ở đây để đi cãi nhau với tôi, tôi thấy bà bị điên rồi.” Dứt lời, ông ta kéo tay bà ta ra.

Sắc mặt mẹ Tiểu Dã thoắt đỏ thoắt trắng, nhưng dù gì cũng đã bị nhìn thấy rồi, nên bà ta cũng không giấu giếm che đậy nữa, liền đay nghiên: “Là tôi điên hay ông không cần thể diện? Tiêu Dã đã thành ra như thế rồi ông còn có tâm trạng ra ngoài ong bướm? Ông sợ khách chê cười đúng không? Đúng lúc bác sĩ Sầm cũng ở đây, để cô ấy trị luôn cái tật của ông! Xem ông bị con hồ ly tinh nào quyến rũ đến mức bất chấp mọi thứ thế này!” Tình cảnh này quả thực rất đáng xấu hổ, dù là với chủ nhà hay khách.

Nhưng đối với Sầm Từ, trước khi thành lập câu lạc bộ Môn, cô đã không ít lần tiếp xúc với những vụ việc liên quan đến chuyện gia đình thế này.

Bệnh án vợ chồng chung sống với nhau dẫn đến mất cân bằng tâm lý quá nhiều, cãi nhau trước mặt cô như mẹ Tiểu Dã vẫn được coi là văn minh, cô thậm chí đã từng chứng kiến cảnh tượng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nghĩ lại đến bây giờ vẫn còn thấy sợ.

Vậy nên khi đối mặt với cảnh này, Sầm Từ không lấy làm lạ.

Nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô gặp Trạm Xương, bố của Trạm Tiểu Dã.

Trong khoảng thời gian Trạm Tiểu Dã điều trị, cô chưa từng thấy người đàn ông này đến phòng khám, lần đầu cô tiếp xúc với ông ta là từ cuộc điện thoại lần trước.

Sầm Từ quan sát Trạm Xương.

Vóc dáng ông ta khá cao, nhưng phát tướng vì tuổi trung niên, bụng bia như sắp làm chiếc áo sơ mi căng rách, dù đẹp trai, nhưng đồng mỡ thừa trên khuôn mặt cũng làm ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài.

Sầm Từ tin nếu người này gầy đi, vẻ đẹp chắc chắn sẽ tăng lên, xét cho cùng nhìn từ khuôn mặt của Trạm Tiểu Dã thì biết tướng mạo ông ta không đến nỗi nào.

Ông ta rất biết cách chăm sóc cho vẻ ngoài, đỉnh đầu không bị hói, có điều hiện giờ trông ông ta rất nhếch nhác, cổ áo đang bị mẹ Trạm Tiểu Dã kéo xộc xệch.