Cách Một Cảnh Cửa

Chương 30: Cho đến khi nó từ từ mở cửa



Các khu chức năng được phân chia rõ ràng, khu để ngủ, đọc sách, nghỉ ngơi, thậm chí có cả một khu quần áo nhỏ.

Trên tường dán poster một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, trưng bày rất nhiều figure!, ngoài ra còn có cả những thứ liên quan đến thể thao, như xe đạp leo núi, bên dưới sàn đặt một chiếc kính bơi, ở góc tường dựng một chiếc ván trượt, bên trên còn có khá nhiều tranh Graffiti, đi cùng là chữ ký song không nhìn ra tên của ai.

'Figure là những mô hình, tượng, hoặc sản phẩm 3D mô phỏng lại nhân vật trong truyện, phim, game hay những bức vẽ.

Có rất nhiều sách ở đây, đa số là sách giáo khoa, ngoài ra còn có sách tham khảo, sách văn học Trung Quốc và nước ngoài, trên bàn học xếp một chông đề thi, Sầm Từ nhìn từ trên cùng, là Vật Lý.

Câu hỏi trên tờ để dày đặc, song chưa được làm câu nào, bên cạnh cũng xếp một tập đề dày, đều là đề thi môn Vật Lý.

Quả nhiên Trạm Tiểu Dã rất thích môn Vật Lý.

Có sở thích cá nhân, ưa vận động, lại là học sinh giỏi môn Vật Lý, Trạm Tiểu Dã đúng là một Trạm Tiểu Dã mà cô từng tiếp xúc.

Ngay cả màu sắc của chăn ga cũng tươi sáng rực rỡ, đối lập với màu sắc u ám tối tăm trong phòng ngủ.

Trên bức tường bên cạnh giường ngủ cũng dán rất nhiều thứ, nhưng đa số là ảnh chụp, có bức hình chụp một mình, có bức hình chụp chung...

Đổ đạc bên trong gác mái rất nhiều, nhưng không hề bừa bộn, mà mang lại cảm giác tràn ngập hơi thở của cuộc sống, khác với phòng ngủ, nơi không hề có chút ấm áp nào.

Sầm Từ nhớ lại mỗi lần Trạm Tiểu Dã đến phòng khám, cậu ta đều gấp gọn gàng chăn trên ghế xếp, sau đó lúc nói chuyện với cô cũng vô thức xếp lại ngay ngắn bút, giấy trên bàn.

“Gác mái đều do Tiểu Dã tự sắp xếp cả sao?”

Mẹ Trạm Tiểu Dã gật đầu: “Tiểu Dã không cho cô giúp việc chạm vào đồ của mình, giống hệt như bố nó, nên vì thể hầu hết đều là thằng bé tự mình quét dọn.

Tuy nhiên, giờ thằng bé không chịu ở gác mái nữa, cô giúp việc có vào quét dọn

đây hay không, nó cũng không quan tâm.” Sầm Từ quan sát kỹ càng những vật dụng trong căn phòng, rồi tìm hiểu thêm một số vấn đề từ mẹ của Trạm Tiểu Dã, nhất là những gì cậu ta đã trải qua từ bé đến lớn.

Trí nhớ của mẹ Tiểu Dã rất tốt, xem ra cũng rất quan tâm con cái, mọi chuyện lớn nhỏ từ khi Trạm Tiểu Dã sinh ra vẫn được bà nhớ như in.

Đương nhiên theo bà cũng không có chuyện gì đặc biệt, con cái nhà khác lớn lên như thế nào, thì Trạm Tiểu Dã cũng lớn lên như thế, cùng lắm chỉ khác biệt là bố mẹ Tiểu Dã nghiêm khắc hơn với cậu ta mà thôi.

Cứ kể mãi, rồi đột nhiên bà bật khóc hỏi Sầm Từ, cùng ăn cơm cùng uống nước như nhau, tại sao con nhà người khác thì bình thường, con nhà mình lại...

Thật ra Sầm Từ không giỏi an ủi người khác, nhất là khi cô trông thấy người trưởng thành khóc.

Vì cô cảm thấy, thế giới của người trưởng thành vốn không hề yên ổn, vui tươi, những áp lực, bất lực, lo lắng, thậm chí là tuyệt vọng trong cuộc sống đều là những thứ phải có trong cuộc đời con người, mỗi con đường khác nhau đều dẫn đến những nỗi khổ khác nhau, nỗi khổ của mình người khác không thể gánh thay được, nỗi khổ của người khác mình lại càng không đồng cảm được.

Vì thế, an ủi chẳng qua chỉ là chuyện lãng phí thời gian.

Tuy nghĩ là vậy nhưng đối diện với nỗi buồn của mẹ Trạm Tiểu Dã, Sầm Từ vẫn lựa lời an ủi nhẹ nhàng, cô vỗ vai bà nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho Tiếu Trạm.” Thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.

Trước khi mẹ Trạm Tiểu Dã bày tỏ niềm cảm kích, Sầm Từ lập tức ngắt lời bà, cô có thể chịu được việc bị người khác mắng chửi, nhưng không thể chịu nổi sự cảm kích của người khác.

Sầm Từ đưa tay gỡ lấy một trong số những tấm ảnh được dán trên tường xuống: “Mấy đứa trẻ trong bức ảnh này đều là bạn của Trạm Tiểu Dã hết à? Bình thường bọn chúng có chơi thân với nhau không?” Trong bức ảnh có ba cậu bé, thoạt nhìn chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi, đang đứng cạnh nhau, chúng khoác vai nhau, cười rất rạng rỡ.

Người đứng bên trái ngoài cùng chính là Trạm Tiểu Dã, vẻ mặt khá cứng đầu.

Nhưng nhìn kĩ thì tấm ảnh chắc phải có đến bốn đứa trẻ, bởi vì đứa đứng ngoài cùng bên phải đã bị cắt mất, chỉ còn bàn tay đang choàng vai lên người bên cạnh.

Mẹ Trạm Tiểu Dã tiến tới nhìn bức ảnh: “Đúng thế, mấy đứa trẻ này đều chơi với nhau từ bé, còn học chung một trường nữa, tình cảm của chúng tốt lắm, nhưng giờ vì bệnh của Tiểu Dã mà...

vốn dĩ bọn chúng đã hẹn cùng nhau thi vào một trường đại học.” Sầm Từ vừa nghe vừa quan sát những bức ảnh khác trên tường thì thấy mấy đứa trẻ đúng là chơi với nhau từ bé đến lớn.

Có rất nhiều ảnh chụp chung, từ lúc còn bé cho đến trở thành những thiếu niên hừng hực sức sống, có điều tất cả

các tấm ảnh đều chỉ có ba người, đứa trẻ bị cắt mất trong tấm ảnh trên tay cô gần như không còn xuất hiện nữa.

“Đứa bé bên ngoài cùng này là ai vậy?” Mẹ Trạm Tiểu Dã nhìn thoáng qua rồi “ổ” lên một tiếng: “Hình như đứa bé này tên là Thiên Thiên, trước đây mấy đứa đều chơi chung với nhau.” Là một cô bé.

Sầm Từ lật tấm ảnh lại phía sau có viết tên bốn người, cảm giác như Deja vu liền ập đến, một cái tên trong đó chính là Thiên Thiên.

“Trước đây? Vậy bây giờ cô bé đó sao rồi?” Mẹ Trạm Tiểu Dã nói: “Con bé chuyển đi từ lâu rồi, sau này không còn liên lạc với Tiểu Dã nữa.” Chuyển nhà? “Bức ảnh này là do Tiểu Dã cắt ư? Tại sao cậu bé lại cắt?” “Thằng bé Tiểu Dã vốn rất coi trọng tình cảm, trước kia bốn đứa chơi với nhau rất thân, Tiểu Dã cũng đối xử chân thành với các bạn, nhất là với cô bé tên Thiên Thiên đó, nó chăm sóc cô bé không khác gì em gái mình vậy.

Nhưng sau này khi gia đình cô bé chuyển nhà, nghe nói thậm chí còn không nói một câu tạm biệt, Tiểu Dã biết chuyện này thì buồn bã mất mấy ngày liền, sau đó tức giận cắt hình của Thiên Thiến ra khỏi bức ảnh” Chuyện này Trạm Tiểu Dã chưa từng nhắc đến với cô.

“Thật ra đều là tính cách trẻ con cả, cô nghĩ mà xem, một đứa trẻ mới năm sáu tuổi phải chuyển nhà với người lớn, dù có muôn tạm biệt bạn bè thì cũng phải được người lớn cho phép, trẻ con bé như vậy phải theo người lớn hết.

Tôi đoán khi ấy Tiểu Dã giận, nhưng sau đó cũng hối hận, bằng không thằng bé cũng không giữ lại tấm ảnh này.” “Đã chơi thân với nhau đến vậy, vậy chắc cũng phải còn những tấm ảnh khác của Thiên Thiên chứ?” Mẹ Trạm Tiểu Dã ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi đi tới một chiếc tủ để đồ, lấy một cuốn album ở bên trong ra: “Chắc trong này có, vì mấy đứa trẻ thường thích làm dáng, hay chụp ảnh.” Bà ta đang nói thì cô giúp việc gõ cửa, nói có điện thoại tìm bà ta.

Mẹ Tiểu Dã tỏ ý xin lỗi, rồi đưa cuốn album cho Sầm Từ, bảo cô cứ từ từ xem trước.

Chờ bà ta đi rồi, Sầm Từ mới ngồi xuống ghế, mở album, lật từng trang ra để xem.

Muốn hiểu một con người, ngoài việc tìm hiểu đối phương hằng ngày thích đọc sách gì, xem album cũng là một cách rất tốt.

Hoàn cảnh sống từ nhỏ cho đến lớn, xung quanh có những ai đã kết bạn với bao nhiêu người, khi chụp ảnh thích cười không...

từ những điều này Sầm Từ đều có thể nhìn ra vấn đề.

Trạm Tiểu Dã không vui.

Từ bé đến lớn.

Đây là cảm nhận trực quan nhất của Sầm Từ khi xem từng bức ảnh.

Khi chụp ảnh cá nhân trong Trạm Tiểu Dã khá dè dặt, dù là ngay cả trong ảnh chụp lúc nhận thưởng, cậu ta cũng cười vô cùng gượng gạo.

So với những bức ảnh chụp chung cùng bạn bè dán trên tường, ảnh chụp một mình trong album nhiều hơn, ngoài ra còn có cả ảnh cậu chụp chung với mẹ.

Rõ ràng Trạm Xương hoàn toàn vắng mặt trong quá trình trưởng thành của Trạm Tiểu Dã, ngoài một tấm ảnh chụp chung cả gia đình ra, rất khó tìm thấy bóng hình Trạm Xương ở những tấm ảnh khác.

Trạm Tiểu Dã cười vui vẻ nhất là khi chụp chung với bạn bè, có mấy gương mặt quen thuộc cùng với mấy người bạn khác của cậu ta, nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh những cậu bé dán trên tường.

Sầm Từ lật nhanh mấy trang album ảnh, nếu hồi bé mấy đứa trẻ đã chơi thân với nhau như vậy, chắc hẳn không chỉ có một tấm ảnh chụp chung với Thiên Thiên đâu nhỉ? Song từ đầu đến cuối Sầm Từ không hề thấy thêm một tấm ảnh nào của Thiên Thiển.

Cô lấy làm lạ, định đóng cuốn album vào, thì ngón tay chợt sờ vào một chỗ là lạ.

Cô nhìn kỹ, hóa ra là có một trang trong album còn nhét thêm mấy tấm ảnh khác nữa.

Đây là kiểu album hồi xưa, đóng bìa cứng, hình bìa bên ngoài là tòa lâu đài trong thế giới cổ tích, hoàng tử cưỡi ngựa uy phong lẫm liệt xuất hiện trước cửa lâu đài, chỉ kiểm về phương xa.

Lật ra, thì bên trong không phải là loại album dán thẳng ảnh vào như bây giờ, mà là những trang bằng túi nilon trong suốt để nhét ảnh vào trong đó.

Sầm Từ tách miệng túi rút mấy tấm ảnh ở bên trong ra.

Tấm ảnh ngoài cùng chụp Trạm Tiểu Dã đang đạp xe đạp, cũng không biết ai chụp cho cậu ta, chỉ chụp một góc khuôn mặt, nhìn khá lạnh lùng.

Sầm Từ mở mấy tấm ảnh phía sau, quả nhiên đều là những bức hình bốn đứa trẻ chụp chung với nhau.

Có tổng cộng năm bức ảnh.

Ảnh cũ đã hơi ngả vàng, nhưng bốn góc không hề bị quăn mép hay bị rách, độ phân giải ảnh của ngày xưa không cao, nên gương mặt của những đứa bé trong ảnh đã mờ đi ít nhiều.

Trong năm bức ảnh, có tấm chụp bọn trẻ kiểu nghiêm túc, có tấm chụp cảnh nô đùa bên ngoài nhà, có tấm chụp trong nhà, có tấm chụp khi đang cùng ăn cơm...

tất cả đều có mặt Thiên Thiến, nhưng điểm giống nhau là đều đã bị Trạm Tiểu Dã xử lý.

Nếu tiện thì cắt đi, nếu không thì dùng bút chì than tô đậm hết người.

Hỗi năm sáu tuổi, bạn bè không nói không rằng chuyển nhà, bỗng nhiên có cảm giác bị bỏ rơi là chuyện bình thường, người có cảm xúc mạnh mẽ sẽ có thể hành động phá hoại ảnh chụp.

Hiên nhiên Tiểu Dã là đứa bé có cảm xúc mạnh, trong quá trình điều trị cho cậu ta, Sầm Từ cũng phát hiện ra điểm này.

Cô xếp gọn chồng ảnh rồi nhét trở lại vào album.

Nhét được một nửa Sầm Từ chợt khựng lại...

Nếu hành động phá hoại ảnh này không diễn ra lúc cậu ta năm sáu tuổi thì sao?

Vào giây phút suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Sầm Từ cảm thấy lòng mình lạnh buốt, khiến cô cũng phải giật mình.

Cô lại lấy mấy bức ảnh kia ra, nhìn chằm chằm ảnh Thiên Thiến bị tố đen, khẽ chau mày lại.

Thêm một điều nữa, người cắt và bôi đen Thiển Thiển trong ảnh kia liệu có nhất định là Trạm Tiểu Dã không? Một khi hai suy nghĩ không chắc chắn này xuất hiện, nó sẽ như chiếc móc lẫn vào trong máu thịt, lạnh lẽo mà sắc bén, lóe lên ánh sáng rét lạnh khoét thật sâu xuống trong lòng cô.

Sầm Từ trong nghề bao nhiêu năm nay, sợ nhất chính là điều này.

Dự cảm thành thật.

Đang suy nghĩ, Sầm Từ bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập tới, hay phải nói là...

Sầm Từ quay phắt đầu lại nhìn về phía cửa, hơi lạnh kia hình như đến từ bên ngoài, nó chỉ cách cô một cánh cửa.

Hơi thở của Sầm Từ bất giác trở nên dồn dập hơn, ngón tay lặng lẽ co lại.

Đúng lúc này có nghe thấy có tiếng động ngắt quãng, nghe kỹ, thì hình như có ai đó đang cười khe khẽ, cực kì nhỏ, nhưng vì gác mái quá yên tĩnh, tiếng cười trở nên rõ mồn một vang vọng vào tai cô...

Sầm Từ cảm thấy não mình váng vật như bị thiếu oxy, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đó.

Phía sau cửa có người...

Cô bất chợt nhớ đến một câu mà trước đây Trạm Tiểu Dã từng nói: Nó đứng trước cửa, không hề nhúc nhích, nhìn lén tôi qua khe cửa, cho đến khi, nó chầm chậm mở cửa ra...