Cách Một Cảnh Cửa

Chương 36: Tần huân biến mất



Nhưng duy nhất có một con đường mang phong cách khác hẳn, đó là đại lộ Hoa Anh Đào.

Đại lộ Hoa Anh Đào của thành phố Nam có lịch sử văn hóa tương đồng như thị trấn suối nước nóng ở vùng núi phía Bắc và cũng nằm trong khu đô thị mới.

Trước kia con đường này được thêm vào dự án quy hoạch của thành phố, cho nên người dân thành phố Nam đều nói, Hoa Anh Đào có trước đô thị mới có sau.

Đại lộ Hoa Anh Đào dài khoảng hai cây số, hai làn đường dành cho xe cộ qua lại không rộng lắm, bên đường trồng hoa anh đào ngợp trời.

Nghe nói những cây đào này cùng tuổi với thành phố Nam, đã mấy trăm năm rồi, nên cây nào cây nấy đều to hơn thân người.

Có một điều kỳ diệu hơn nữa là, những cây đào này đều là hoa anh đào trắng.

Vậy nên, vào mùa hoa anh đào nở rộ cung đường dài cả cây số uốn lượn này tựa như vô vàn những bông tuyết trắng ngần, chỉ cần một cơn gió ngang qua cũng đủ khiến cánh hoa anh đào bay khắp trời, làm cho bầu trời trở nên trắng tinh không pha chút sắc màu khác.

Thành phố Nam có nhiều hộ dân bản xứ, mấy đời gia đình đều sinh sống ở đây, họ kể lại rằng đại lộ Hoa Anh Đào có nguồn gốc lịch sử sâu xa.

Tương truyền thuở xưa có một nhà buôn vô cùng giàu có và quyền thế, sau khi đến thành phố Nam buôn bán liền đem lòng yêu mến mảnh đất này, nên mở thêm nhiều cửa hàng trên các tuyến phố.

Ông ta rất yêu chiều một người vợ lẽ, bà ấy lại cực thích ngắm tuyết rơi, nhưng khi ấy thành phố Nam không có tuyết, nên nhà buôn này bèn sai người trồng hoa anh đào trắng hai bên đường dài đến nghìn dặm, để khi tới mùa hoa anh đào đua nở, những cánh hoa rơi tung bay còn đẹp hơn cả tuyết trắng.

Sau này, nhiều triều đại trôi qua, nơi ở của nhà buôn nọ cũng đổi chủ nhiều lần, tới thời điểm trước khi dựng nước, ngôi phủ đệ cuối con đường đã bị phá bỏ không còn lại chút gì, chỉ còn duy nhất con đường Hoa anh đào này.

Sầm Từ không phải dân gốc thành phố này.

Bốn năm trước cô và Thang Đồ mới gặp mà như quen từ lâu, khi hai người quyết định hợp tác cùng nhau, Thang Đô đã nói: Về quê của mình đi, nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp.

Đối với cô, thành phố Nam là một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Xa lạ vì trước kia cô chưa từng sống ở đây, quen thuộc vì bà nội cô đã chuyển đến sống ở thành phố Nam, do vậy cô bằng lòng đến thành phố Nam với Thang Đô.

Sầm Từ nghĩ rằng, ngoài cô bạn thân ra, ở thành phố này ít nhất cô cũng có người nhà.

Nhưng không ngờ, cô vừa đặt chân đến thành phố Nam đã thấy yêu thương mảnh đất này.

Trùng hợp khi ấy cũng là mùa hoa anh đào đang nở rộ.

Thang Đô lái xe đi dưới những tán cây hoa anh đào, cánh hoa rụng xuống che kín cả trận xe.

Sầm Từ chưa bao giờ thấy hoa anh đào đẹp đẽ tinh khiết đến như vậy, quả thực là đẹp đến nao lòng.

Thang Đồ nói với cô, trước đây thành phố Nam không có tuyết rơi, nhưng từ sau khi có đại lộ Hoa Anh Đào thì cứ đến đầu đông tuyết lại rơi khắp thành phố, lại còn rơi rất dày, từng lớp tuyết đọng lại cao như núi, mùa tuyết tân chủng hóa thành nguồn nước nuôi dưỡng cây cối thành phố Nam, nhất là hoa anh đào, khiến sau mùa xuân hoa lại càng nở nhiều hơn.

Vì vậy rất nhiều người dân thành phố Nam đều nói, đại lộ Hoa Anh chính là điểm may, mang đến an lành, hòa bình cho thành phố.

Sầm Từ không phải người mê tín, chưa bao giờ tin vào những chuyện may mắn, nhưng có ai không mong chờ điềm tốt đâu? Về sau khi Sầm Từ và Thang Đô chọn địa điểm phòng khám, họ không xem xét khu đô thị cũ người đông ồn ào, mà chọn khu đô thị mới, cách đại lộ Hoa Anh Đào chỉ vài con phố.

Lẽ ra gần câu lạc bộ Môn như vậy, Sầm Từ có thể dễ dàng tìm được nhà hàng đó mới đúng.

Cũng chỉ tại cái đại lộ Hoa Anh Đào này, tuy nói là đại lý lớn, nhưng không phải đi thăng sẽ tới, mà hết ngõ này tới ngõ khác, mối ngõ lại chia ra hai bên ngách trái phải, chằng chịt như đan lưới vậy, làm Sầm Từ không tìm được đường.

Có rất nhiều cửa hàng nằm sâu trong các ngõ ngách, đến nỗi kể cả dân bản xứ cũng không biết đi đường nào mà tìm, đây có lẽ là đặc điểm ở thành phố Nam, các cửa hàng thường bố trí chui sâu trong hẻm, trong ngõ.

Bởi người dân nơi đây tin vào câu “rượu thơm không sợ ngõ sâu” mà vừa hay người dân thành phố cũng rất thích kiểu này, nên cửa hàng càng bí mật lại càng được nhiều người yêu thích.

Nhà hàng Tần Huân nói với cô nằm khuất trong con hẻm sâu hút trên đại lộ Hoa Anh Đào, Sầm Từ lái xe một mạch theo bản đồ chỉ dẫn, xuyên đường xuyên ngõ mấy lượt, cuối cùng thật sự đã bị lạc đường.

Cũng coi như Sầm Từ đang lạc đường ngay trên đất của mình, nói ra điều này cô chỉ thấy xấu hổ.

Lúc đầu, cô ngại gọi cho Tần Huân, nên gọi điện hỏi Dương Tiểu Đào, ai cũng biết Dương Tiểu Đào rất thích dạo phố.

Sau khi tìm thấy tên nhà hàng Dương Tiểu Đào nói với Sầm Từ, đây là một nhà hàng mới mở không lâu, chủ yếu phục vụ các món ăn tự sáng chế, nghe nói không phải là nhà hàng lớn, nhưng cần đặt bàn trước, nên lượng khách hằng ngày thường có hạn.

Dù vậy, lịch đặt bàn của nhà hàng này vẫn nhiều vô kể, đặc biệt vào ngày Chủ nhật mọi người lại càng tranh nhau đặt.

Sầm Từ nhớ ra hôm nay đúng là Chủ nhật.

Cô thật sự không hiểu vào Chủ nhật nhà hàng này có gì đặc biệt, thì Dương Tiểu Đào nói, vì chỉ có ngày Chủ nhật ông chủ nhà hàng mới đích thân nấu nướng.

Thảo nào.

Dương Tiểu Đào chưa từng tới nhà hàng này, nghe mọi người đồn thổi nên mới biết, rồi mới hỏi địa chỉ cụ thể, nhưng cô ấy càng nói càng khiến Sầm Từ khó hiểu.

Trái lại Dương Tiểu Đào biết Sầm Từ đi ăn cơm thì vô cùng hào hứng, muốn Sầm Từ đi trước tìm đường, nếu thật sự ngon, dù thế nào cô ấy cũng phải đi nếm thử một lần.

Sầm Từ sắp tức hộc máu rồi.

Bảo người mù đường như cô đi trước tìm đường? Đây là tư duy kiểu thần thánh gì vậy.

Lúc Tần Huân gọi điện thoại tới Sầm Từ còn đang loanh quanh trong ngõ, Tần Huân tính rất chuẩn thời gian đi từ bệnh viện đến nhà hàng.

Nghe giọng điệu ấp úng của Sầm Từ là biết cô đã lạc đường, anh phá lên cười, hỏi đại khái chỗ của cô xong thì dặn cô chờ ở đó, đừng đi lung tung.

Ngõ nhỏ im lặng.

Cuối tuần hiếm khi nào mọi thứ im lặng như vậy, có lẽ bởi mùa đông nên ít người đi bộ trên đại lộ Hoa Anh Đào.

Sầm Từ hơi mệt, cô gối đầu lên vô lăng, lặng nhìn con đường ngoài cửa xe.

Ngõ ngách nơi đây tồn tại từ lâu rồi, mỗi một căn nhà mỗi bức tường đều là di sản văn hóa được bảo tồn cẩn thận.

Ngõ nhỏ có hương vị, là hương vị lắng đọng qua năm tháng, ngẫm lại không biết mấy trăm năm qua đã có bao người đi qua con đường này.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từng viên gạch từng mái ngói nơi đây đều là những nhân chứng im lặng.

Còn chưa đến mùa hoa anh đào nở.

Ánh mắt của Sầm Từ băng qua con đường, dừng lại trên cây hoa anh đào bên kia, đã sắp đến Giáng Sinh và Tết Dương Lịch, một năm mới lại sắp tới, trên cây hoa anh đào lúc này giăng đầy đèn màu, còn cả những cây thông Noel được trang trí trong các cửa hàng, dòng chữ “Happy New Year” và hình ảnh ông già Noel kéo xe tuần lộc dán trên kính cửa sổ ở những cửa hàng ven đường.

Cửa xe bị ai gõ nhẹ mấy cái.

Sầm Từ quay đầu nhìn, là Tần Huân.

Hôm nay anh mặc bộ quần áo giản dị thoải mái, áo khoác màu tro, áo len cổ tim màu trắng và áo sơ mi xám, sau lưng anh là mái ngói đỏ tươi cổ kính, trên mái vẫn còn lớp tuyết trắng chưa tan.

Cảnh tượng này quả thực khiến người ta hoa måt.

Anh đi bộ tới đây, sau khi Sầm Từ đỗ xe thì đưa cô đi theo con đường mình tới về nhà hàng.

Anh đi khá nhanh, Sầm Từ đuổi theo bước chân anh hơi vất vả, khiến chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai người đã cách nhau rất xa.

Sầm Từ nhìn bóng lưng anh, lúc này đang ngược sáng, anh càng đi càng nhanh hơn, đến mức như thể anh sắp biển

mất trong con ngõ nhỏ dài này.

Cô gọi anh một tiếng, mong anh đi chậm lại chút, nhưng anh vừa quẹo vào lối rẽ đã không thấy người đầu.

Sầm Từ ngơ ngác, nhanh chân đuổi theo.

Đến khi bước qua lối rẽ thì cô lập tức sững sờ.

Phía trước không có đường đi.

Chỉ có màn sương mù mỏng manh lơ lửng, sau màn sương mù có một cánh cửa.

Cánh cửa này rất nặng, bằng sắt ròng, trên cửa trạm khắc hoa văn, một chiếc chuông gió bằng đồng được gắn trên tay nắm cửa.

Cánh cửa bị khóa, Cẩm Từ thử đẩy nó nhưng không được, cô chỉ nghe thấy tiếng chuông gió kêu leng keng.

“Tần Huân?” Sầm Từ gọi tên anh.

Không ai trả lời.

Sầm Từ cứng đờ người, để mặc làn sương mù len lỏi vào trong lớp áo của cô, cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh.

Sao lại không thấy Tần Huân đầu nữa? Không hiểu sao Sầm Từ đột nhiên thấy căng thẳng, cô quay đầu lại nhìn, con đường phía sau lúc này đã bị sương mù che lấp.