Vậy là vừa nãy cô nằm mơ sao? “Cốc cốc cốc...” Có ai đang gõ nhẹ của xe, cô nghe thấy có tiếng gọi: “Sầm Từ?” Sầm Từ quay đầu lại...
Tần Huân đang đứng bên ngoài, chau mày, dường như rất lo lắng cho tình hình của cô...
Khung cảnh này.
Tân Huân mặc quần áo không giống trong giấc mơ vừa rồi, anh cũng mặc áo khoác, nhưng là màu đen, nghiêm túc mà giản dị, có vẻ Tân Huân thích màu tối hơn, trong ấn tượng của cô hầu như anh không mặc những bộ quần áo sáng mau.
Anh ra hiệu mở cửa xe.
Sầm Từ rướn người mở cửa, lúc này cô mới phát hiện cánh tay mình tê dại, ngón tay hơi run rẩy.
Sau khi cửa xe được mở, Tần Huân lo lắng hỏi: “Sao thế?” Sầm Từ nói không sao, cô cũng đâu thể nói cho anh ấy biết mình vừa nằm mơ? Sầm Từ liếc nhìn đồng hồ, từ lúc cúp điện thoại tới khi Tần Huân đến, chẳng qua mới chỉ có năm, sáu phút.
Vậy mà cô lại có thể nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, hơn nữa còn mơ một giấc mơ tưởng chừng như rất dài nữa.
Tần Huân thấy vẻ mặt cô bình thường, nên cũng không hỏi thêm gì nữa, mà chỉ về phía trước: “Cô cách nhà hàng gần lắm rồi, đỗ xe ở đây đi, đi bộ tới đó là được.” Sầm Từ lắp bắp: “Đi...
đi bộ á?” Tần Huân không ngờ cô có phản ứng như vậy, anh mỉm cười, thuận tiện kéo cô ra: “Nhà hàng nằm trong ngõ, không được đỗ xe trước cửa, đi bộ không đến năm phút đầu, cô yên tâm.” Nói đến đây, nụ cười trên khóe miệng anh rạng rỡ hơn, anh đưa tay vỗ đầu cô: “Lạc đường ngay trước nhà hàng, cô cũng giỏi thật đấy.” Tần Huân vỗ đầu Sầm Từ một cách rất tự nhiên thoải mái, hành động này có chút thân mật kỳ lạ, Sầm Từ không hiểu cảm giác này, nên cô cũng không nghĩ gì sâu hơn nữa.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay anh, cúi người lấy túi xách, rối khóa xe lại.
Hoàng hôn đã buông xuống.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào con đường nhỏ, chưa tới giờ bật đèn nên con đường tối tăm u ám.
Tần Huân dẫn đường, Sầm Từ đi theo ngay bên cạnh anh, thỉnh thoảng cô nhớ lại giấc mơ khi nãy, nên không dám lơ là chút nào, bám sát theo bước chân của Tân Huân.
Anh thấy thế thì cúi đầu ngó giày của cô, là giày cao gót.
Anh hiểu lầm hành động của Sầm Từ, nên liền đi chậm lại, nhưng thực ra vừa rồi anh đi cũng không nhanh lắm.
Sầm Từ không biết Tần Huân nghĩ gì, cô vẫn đang luẩn quẩn giữa cảnh trong mơ và cảnh thực tại, cô sợ lát nữa thật sự sẽ nhìn thấy sương mù, còn Tấn Huân cũng biến mất không thấy đâu nữa.
“Thật ra khi bật đèn lên con đường này rất sáng.” Tần Huân tưởng cô đang sợ.
Sầm Từ gật đầu, không nói gì.
Đúng thật con đường này không dài, năm phút đã trôi qua, Tần Huân đưa cô rẽ sang phải...
Sầm Từ khẽ giật mình, vô thức nắm lấy tay áo của Tần Huân.
Tần Huân bất ngờ: “Sao vậy?”
Sầm Từ mím môi, nhìn lên phía trước, sau đó cảm thấy...
xấu hổ quá.
Cảnh tượng này không giống trong giấc mơ.
Không có sương mù lơ lửng, cũng không có ngõ cụt.
Ngõ nhỏ trước mặt rất hẹp, hẹp đến mức xe không thể đi vào.
Đúng lúc này đèn đường bật lên, khiến con đường sáng như ban ngày, con đường mấy trăm năm lịch sử vì thế cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, như có dòng nước ấm từ ngón tay chảy vào cơ thể, cô cúi đầu, tay vẫn đang túm áo của người ta, hơi ấm của chiếc áo khoác cashmere bao bọc lấy ngón tay cô.
“Không sao, chỉ là...
suýt nữa tôi bị trẹo chân.” Nói xong Sầm Từ vội vàng thả tay ra.
Tần Huân mỉm cười, đưa tay cho cô: “Cứ cầm thoải mái.” Sầm Từ vội vàng xua tay, cười nói: “Anh đừng trêu tôi.” “Tôi không trêu cô, tôi bằng lòng mà.” Tần Huân dịu dàng nói: “Bình thường đi giày cao gót nhiều sẽ đau chân.” “Tôi đi quen rồi.” Sầm Từ nói xong lại thấy hối hận, đi quen rồi...
đi quen rồi còn để trật chân? “Đến nơi rồi.” Tần Huân nói.
Sầm Từ ngước mắt nhìn, thứ đầu tiên cô thấy là một cánh cửa không quá lớn, phía trên treo một tấm biển bằng gỗ, trạm rồng duy nhất một chữ “Ký“.
Đây là tên nhà hàng ư? Ánh mắt Sầm Từ nhìn xuống cánh cửa nhà hàng.
Cả người cô lập tức cứng lại.
Một luồng hơi lạnh từ dưới gót chân chạy lên người cô, luồng khí này như thể bay ra từ trong giấc mơ ban nãy, cảm giác quen thuộc khiến cô rùng mình.
Cánh cửa nhà hàng bằng sắt, rất nặng, bên trên chạm khắc hoa văn, có một chiếc chuông gió bằng đồng gắn trên tay nắm cửa...
Tần Huân bước lên kéo cửa, chiếc chuông gió nhẹ nhàng đung đưa, vang lên âm thanh leng keng lảnh lót.
Nhưng âm thanh này lại như cây kim từ từ đâm vào não Sầm Từ, khiến cô chau mày đỡ trán.
Tần Huân quay đầu nhìn cô, vẻ mặt thắc mắc.
Cảm giác đau đớn chẳng mấy chốc biến mất, Sầm Từ buông tay, cơ thể như người mất sức: “Cánh cửa này...”
“Sao?”
“Không sao, rất độc đáo.” Sầm Từ điều chỉnh cảm xúc: “Tên nhà hàng cũng vậy.”
***
Trạm Xương từ chối tiệc xã giao, ngồi trong thư phòng cả ngày, mãi tới khi người giúp việc mang hoa quả lên, ông ta mới mở cửa.
Ông ta hỏi Trạm Tiểu Dã đang làm gì, người giúp việc nói cậu ta đi ngủ rồi.
Trạm Xương nhìn qua đồng hồ, giờ mới mấy giờ mà đã ngủ “Thời gian này bà chủ có đưa Tiểu Dã ra ngoài không?” Trạm Xương hỏi.
Người giúp việc gật đầu: “Dạ có, bà chủ đưa cậu Tiểu Dã đi khám định kỳ.” Sắc mặt Trạm Xương tối sầm xuống.
“Tâm...
tâm trạng bà chủ không được tốt lắm.” Người giúp việc nói hết sức cẩn thận.
Trạm Xương lạnh lùng: “Tôi về nhà, thì có bao giờ tâm trạng bà ta tốt được đâu!” Người giúp việc không dám nói năng gì thêm.
Trạm Xương tới phòng ngủ của Trạm Tiểu Dã.
Đúng là Trạm Tiểu Dã đang ngủ, thậm chí còn ngủ rất sâu, cậu ta nằm nghiêng người, mặt quay ra phía cửa sổ, lưng đưa về phía cửa phòng.
Rèm cửa lúc này vẫn đang được kéo ra, ánh sáng hoàng hôn chiều vào, khiến cả căn phòng chìm trong màn ánh sáng mờ tối, đồng thời cũng rực rỡ một cách kỳ lạ.
Trạm Xương còn nhớ rất rõ, ngày trước Tiểu Dã thích ngủ trên gác là vì phòng ngủ này sáng quá, không giống trên gác, buổi tối đi ngủ chỉ cần kéo rèm vào cũng có thể chắn ánh sáng.
Dạo này Tiểu Dã đi ngủ không kéo rèm.
Trạm Xương đứng trước cửa sổ suy nghĩ xem có nên kéo rèm cho Tiểu Dã ngủ hay không, cuối cùng rồi lại thôi.
Ông ta đi đến bên giường, kéo chăn lên cho cậu, đứng nhìn cậu rất lâu, rồi thở dài đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Người giúp việc đang quét dọn trên gác, từ khi Tiểu Dã quay về phòng ngủ, giúp việc lại có thể được phép ra vào nơi
nay.
Trạm Xương bảo người giúp việc ra ngoài.
Ông ta nhìn quanh gác mái, đồ đạc ở đây vừa nhiều lại vừa bừa bộn.
Bình thường hiếm khi ông lên gác mái, chứ đừng nói đến việc đứng quan sát kỹ càng.
Trên ghế lúc này còn một cuốn album ảnh rất dày, người giúp việc chưa kịp cất nó đi.
Trạm Xương cầm lên xem, khi giở tới trang cuối cùng, có mấy tấm ảnh trượt xuống rơi ra ngoài.
Ông ta nhặt lên, nhìn từng tấm một, càng xem, khuôn mặt càng đanh lại, cuối cùng ông gấp hết một bên mép của những tấm ảnh đó lại.
Đôi mắt ông ta nhìn lên những bức ảnh dán trên tường.
Trong chúng rất sặc sỡ, đây đều là những tấm ảnh chụp khi Tiểu Dã đoạt giải thưởng, và là những ký ức cậu từng rất tự hào, thế nhưng bây giờ lại bị cậu vứt bỏ hoàn toàn.
Trạm Xương bước gần lên, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tường, quan sát từng bức một.
Cuối cùng, giữa những bức ảnh đó ông ta tìm thấy tấm ảnh chụp chung...
Ba đứa trẻ đang tươi cười vui vẻ, và mép ảnh bị cắt nham nhở...
Trạm Xương nhíu mày, mím chặt môi, gỡ tấm ảnh đó xuống, rồi giống hệt như mấy tấm ảnh vừa nãy, gấp một bên mép ảnh lại...