Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 226: Quả Nhiên Là Ngươi (1)



"Phương Nguyên sư huynh..."   

"Phương Nguyên sư huynh ra tay, những người này chắc chắn phải chết..."   

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh mới vừa bị thực lực cường đại của mấy bóng đen kia ép tới không ngẩng đầu lên được, tâm thần cũng đã buồn nản tới cực điểm, nét mặt hiện ra hoảng sợ khó liệu, giống như lạc hồn. Nhưng lúc này thấy Phương Nguyên ra tay, bọn hắn lập tức hưng phấn lên, thậm chí có người còn cao giọng kêu to, phảng phất như đã thấy được hắn một kiếm định càn khôn!   

Mà trong tiếng la này, Phương Nguyên càng đi càng nhanh, tay áo trực tiếp khuấy động, nghênh hướng đầu lĩnh hắc y.   

"Cùng lắm chỉ là một người mới, lông còn chưa mọc đủ, kiêu ngạo cái gì?"   

Thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong vui mừng nhảy nhót khi Phương Nguyên hiện thân, cứ như đại cục đã định, trong lòng thủ lĩnh hắc y nổi lên một loại căm hận khó tả. Hắn vô cùng không thích vẻ mặt của đám đệ tử Tiểu Trúc phong này, càng không thích một thân túc sát chi khí (bầu không khí cỏ cây tàn lụi của mùa thu) của Phương Nguyên, nhất là vừa rồi cánh tay còn trúng một kiếm càng khiến trong lòng hắn tuôn trào lửa giận. Hắn dùng hết tất cả pháp thuật, thi triển ra một đạo pháp thuật mạnh mẽ vô biên, mang theo lực lượng vô tận tàn sát bừa bãi, đánh thẳng hướng Phương Nguyên!   

Nhìn hai tay trống không của Phương Nguyên, ánh mắt hắn đã lãnh khốc lên!   

Advertisement

Mà lúc này gương mặt Phương Nguyên lại không chút biểu cảm, dường như tâm thần đã định, vẻ mặt cũng như bị trói định, không phẫn nộ, không mắng chửi. Hắn không nói một lời, ống tay áo tung bay, cả người như một cái bóng xanh phóng thẳng về phía trước...   

Nhưng chính là động tác đơn giản như vậy lại khiến trái tim đầu lĩnh hắc y hơi trầm xuống.   

"Làm điệu bộ như vậy có thể hù được người khác, há lại có thể hù được ta?"   

Lúc này trong lòng hắn đã tồn tâm khiêu chiến, ra tay tuy cuồng mãnh, nhưng trong lòng lại tính toán rõ ràng tất cả.   

Advertisement

"Ngược lại ta cũng muốn nhìn một chút, xem ngươi có bản lĩnh lớn như vậy thật không?"   

Nghĩ như vậy, tốc độ của hắn lại tăng lên, pháp thuật uy lực thần kì đầy khắp bầu trời, gần như bao trùm cả phương viên mười trượng vào trong.   

Lúc này hắn tận lực phủ kín đường đi chung quanh, chỉ vì muốn ngăn cản Phương Nguyên lại lấy được kiếm!   

Hắn đã được chứng kiến kiếm pháp của Phương Nguyên, biết tạo nghệ kiếm đạo của Phương Nguyên không phải phàm tục, bởi vậy hắn mới muốn ngăn ở phía xa, buộc Phương Nguyên đấu pháp!   

Hắn muốn chứng minh tu vi pháp thuật của bản thân mình không thấp hơn Phương Nguyên!   

"Oanh" "Oanh" "Oanh"!   

Mắt thấy bóng đen kia vọt tới trước người mình, uy thế của thuật pháp phô thiên cái địa, Phương Nguyên lại không có bất kỳ suy nghĩ muốn kết pháp!   

Hắn cứ tay không như thế, vươn thẳng ra đón chào.   

"Ngươi bất cẩn như thế, muốn chết!"   

Bóng đen kia thấy vậy ngược lại vui vẻ, uy lực của thuật pháp lại tăng lên, đón đầu đè ép xuống Phương Nguyên.   

Hắn chưa bao giờ khinh thường Phương Nguyên, nhưng dưới cái nhìn của hắn, Phương Nguyên trong tay không có kiếm, lại chưa kết pháp quyết, tuyệt không phải đối thủ của mình!   

Trận đấu pháp này bản thân mình thắng chắc!   

"Trở về!"   

Nhưng hắn không nghĩ tới là, ngay lúc Phương Nguyên khó khăn xông tới gần trước người hắn, Phương Nguyên bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, ống tay áo phất một cái, trên tay áo thanh bào đã rót đầy Huyền Hoàng khí, khiến hai ống tay áo như hai đám mây xanh. Ống tay áo chỉ rung động trên không trung một hồi, phong hỏa phô thiên cái địa mà đến bị một phất này hóa thành gió nhạt mây xanh, phảng phất như tiêu thất trong hư không...   

"Cái này... Làm sao có thể?"   

Đầu lĩnh hắc y kinh hãi, trong lúc cấp thiết, thân hình lưu chuyển, lại lui thân về, lại bóp pháp ấn.   

Hắn biến chiêu cũng không chậm, phản ứng không thể nói là không nhạy bén, ứng đối cũng không thể nói là không chính xác.   

Thế nhưng Phương Nguyên lại không chút để ý tới động tác của hắn, trực tiếp vươn tay phải lên giữa không trung, năm ngón tay giang rộng ra. Thanh kiếm vốn đang cắm trên cự mộc, đột nhiên trên thân kiếm lóe lên một pháp ấn yêu dị, lại có thể như có linh tính mà tự động bay trở về. Tốc độ bay cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay vào trong tay Phương Nguyên. Mà sau đó, Phương Nguyên xoay người, thuận thế chém một kiếm xuống!   

"Xuy..."   

Kiếm quang dày đặc trực tiếp chém xuống trước mặt hắn!   

Cái gì mà gió với lửa, cái gì mà pháp thuật, toàn bộ đều không có tác dụng, một kiếm này đã muốn cắt rơi đầu mình.   

"Ngươi dám..."   

Bóng đen kinh hãi, trái tim lạnh lẽo.   

Thẳng đến lúc này hắn mới dự liệu được, Phương Nguyên thật sự động sát cơ...   

Đây nào phải đấu pháp gì, đây căn bản là liều mạng!   

Mấu chốt hơn là một kiếm này tới quá đột ngột, hắn vốn không biết Phương Nguyên đã làm được bằng cách nào. Bởi vì thanh kiếm trong tay hắn rõ ràng chỉ là trường kiếm bình thường, cũng không phải phi kiếm đã từng được tế luyện, sao Phương Nguyên có thể dễ dàng sai khiến, triệu hoán từ xa?   

Đương nhiên, hết thảy tất cả hắn đều không kịp đòi một câu trả lời.   

Quan trọng nhất là một kiếm kia đã tới trước mặt hắn, vào lúc tính mệnh gặp nguy hiểm, hắn cũng không quản được gì nữa.   

"Cửu Long Giản, đi ra!"   

Đón lấy kiếm quang, hắn liều mạng kêu lớn một tiếng, hoặc có lẽ là quá muốn mạng!   

Theo một tiếng hét lớn của hắn, trong túi bên thắt lưng hắn có một đạo kim ảnh đột nhiên vọt ra, chỉ trong chốc lát đã tản mát ra kim quang chói mắt. Giữa kim quang thậm chí còn có thể thấy được chín long ảnh bay lượn, từng tầng từng tầng, cuồn cuộn ép tới kiếm quang gần trước mắt...   

"Tranh..."   

Từng tiếng long ngâm, Phương Nguyên và bóng đen kia đi lướt qua.   

Hắn tay cầm trường kiếm, thanh bào bay phấp phới, lúc xoay người qua đã sát khí đầy mặt.   

"Hoàng Kim Cửu Long Giản, Lưu Mặc Chân, quả nhiên là ngươi..."   

Hắn gần như gằn ra từng chữ từng chữ này, trong hai mắt ẩn ẩn có huyết ý lưu động.