Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 227: Quả Nhiên Là Ngươi (2)



"Trời ạ, Hoàng Kim Cửu Long Giản, đó là pháp bảo Thần Tiêu phong Lưu Mặc Chân sư huynh huyết luyện..."   

"Bọn hắn... Quả nhiên là đệ tử Thần Tiêu phong..."   

Cho dù chúng đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh đã đoán được gì đó từ lâu, nhưng khi thấy pháp bảo này, bọn hắn vẫn kinh ngạc, huyên náo một mảnh.   

"Xong, Lưu Mặc Chân sư huynh bị ép lộ ra Cửu Long Giản, thân phận này..."   

Mà mấy bóng đen khác thấy cảnh ấy, trong lòng lại trầm xuống, trái tim tuyệt vọng.   

Advertisement

"Quả nhiên là đệ tử Thần Tiêu phong..."   

"Vì sao lại là các ngươi... Vì sao các ngươi có thể làm ra chuyện như vậy..."   

"Tất cả mọi người đều là đồng môn, vì sao các ngươi muốn xuống tay nặng như vậy?"   

Trong lúc nhất thời, đầm lầy đã rối loạn lên, tất cả mọi người đều ngừng tay. Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mỗi người một vẻ mặt khác nhau, có người không muốn tin tưởng một màn trước mắt, có người chỉ nhỏ giọng than tiếc, cũng có người mặt đầy lửa giận, có người lớn tiếng chất vấn...   

Advertisement

Mà mấy bóng đen kia đều yên lặng xuống, chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng.   

Lúc này, bọn hắn cũng không định giải thích cái gì. Trong giới tu hành, có đôi khi pháp bảo vốn là chiêu bài của một người, là thứ không thể làm giả được. Hoàng Kim Cửu Long Giản vốn là pháp bảo đặc chế, cũng là vật huyết luyện của Thần Tiêu phong chân truyền Lưu Mặc Chân, dù đặt ở Thanh Dương tông cũng chỉ có một món như vậy. Người khác không thể có loại pháp bảo này, càng không thể lấy pháp bảo của Lưu Mặc Chân ra dùng!   

Lúc đầu khi bọn hắn tới đây cũng đã ước định, sẽ cố hết sức không sử dụng pháp thuật Thanh Dương tông, pháp bảo của bản thân lại càng không thể tùy tiện thể hiện. Nhưng hiện tại, chẳng ai ngờ tới kiếm thế của Phương Nguyên lại cường đại như vậy, chỉ một kiếm đã khiến Lưu Mặc Chân lộ ra bản mệnh pháp bảo!   

Trong tin tức bọn hắn lấy được trước đó, không phải đã nói Phương Nguyên này ác đấu với Ma Hùng, đã bị thương rồi sao?   

Vì sao hắn lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?   

Hiện tại Hoàng Kim Cửu Long Giản đã ra, Thần Tiêu phong muốn hoàn toàn tẩy sạch cũng không dễ dàng...   

"Phương Nguyên sư huynh, Lăng sư tỷ chỉ trúng độc, không có gì đáng ngại, thế nhưng thương thế của Quan Ngạo sư huynh..."   

Lúc này Tiểu Kiều sư muội gấp gáp lướt tới, thấy được Hoàng Kim Cửu Long Giản bên người bóng đen kia, nàng cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó vẻ mặt nàng lại trở nên càng bi ai hơn. Nàng run giọng bẩm báo vài câu với Phương Nguyên, sau đó quay đầu oán hận nhìn mấy bóng đen kia!   

Nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt Phương Nguyên cũng dần dần lạnh xuống, tất cả biểu tình trên mặt đều biến mất!   

"Còn có Chu sư đệ, Hồng sư huynh..."   

Trong số đệ tử Tiểu Trúc phong bên cạnh cũng có người run giọng mở miệng: "Trong số mười mấy người mới vừa rồi bị bọn hắn đả thương, thương thế của Chu sư đệ và Hồng sư huynh là nặng nhất. Ban nãy hai người vì ngăn bọn hắn mà xông tới phía trước quá gần, toàn thân Chu sư đệ đều bị cháy rụi, tạng phủ cũng đã bị đốt ra mấy cái động lớn. Mà Hồng sư huynh hắn... Hắn trực tiếp bị phong nhận chém... chém... chết rồi..."   

Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe được mấy câu nói đó xong, đáy lòng run rẩy một trận.   

Ngay cả yêu ma cũng không để khiến bọn hắn tử thương một người, hiện tại lại bị đồng môn Thanh Dương tông đánh chết hai?   

Nghe được đệ tử Tiểu Trúc phong bẩm báo, tại thời điểm này, ngay cả mấy bóng đen kia cũng có chút khiếp sợ, mỗi người đều cúi đầu không nói, ánh mắt có chút ảm đạm. Cho dù là đám bọn hắn hiển nhiên cũng không ngờ tới lại có tai nạn chết người. Ban nãy bọn hắn đã đánh giá thấp tính bền của đám đệ tử Tiểu Trúc phong, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng chạy trốn, lại không nghĩ tới đệ tử Tiểu Trúc phong phòng ngự sâm nghiêm. Vì rời khỏi, bọn hắn bất đắc dĩ phải ra đòn mạnh, tình thế khi đó đã không phải bọn hắn có thể khống chế. Ban nãy, trong lúc điện quang hỏa thạch như vậy, ai còn nhớ rõ mình đã làm gì?   

Dưới tình huống đó, coi như có xuống tay không phân nặng nhẹ, bọn hắn nhất thời cũng không thể để ý.   

Cho tới hiện tại, bọn hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.   

Phải làm sao bây giờ?   

Ban nãy bọn hắn chỉ cần rời đi là được, hiện tại phải kết thúc như thế nào đây?   

"Chuyện đã lớn tới mức này, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?"   

Bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng vang lên, lại là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba. Nàng cắn răng đi ra từ chỗ sâu trong đầm lầy, một tia máu tươi đỏ thẫm thuận theo khóe miệng chảy xuống, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: "Ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới các ngươi lại dám làm ra chuyện như thế, hiện tại hậu quả xấu đã thành, còn không mau lộ ra hình dáng, tại chỗ nhận tội, còn muốn làm tới mức không thể vãn hồi sao?"   

"Lăng... Lăng sư tỷ..."   

Những người kia đều lộ vẻ do dự. Bọn hắn có người vừa bị tin tức có người chết kia kinh trụ, có người lại có mấy phần kính nể quả ớt nhỏ, cũng có người nhìn chúng đệ tử Tiểu Trúc phong phòng ngự sâm nghiêm chung quanh, chưa chắc còn hy vọng chạy thoát, đều cảm thấy đáy lòng trầm trọng. Sau khi nghe xong lời của quả ớt nhỏ, bọn hắn còn có chút khiếp đảm, thậm chí trực tiếp than thở một tiếng, chậm rãi đưa tay kéo khăn đen bịt trên mặt xuống.   

"Lộ mặt rồi thì mọi thứ cũng đều lộ ra, đều xong..."   

Nhưng rất nhanh đã có người đứng bên cạnh hắn đưa tay kéo hắn lại, quát lên.   

"Thế nhưng... Thế nhưng chúng ta phải làm thế nào đây?"   

Mấy bóng đen này rõ ràng đều có chút kinh hoảng.   

"Còn có thể thế nào, làm cũng đã làm rồi, vậy nên làm đến cùng..."   

Nhưng đúng vào lúc này, hiện trường bỗng vang lên một tiếng quát lạnh ầm ầm.   

Chúng bóng đen kinh hãi, đồng thời quay đầu nhìn về nơi giọng nói phát ra.