Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 236: Từ Bỏ Ý Đồ? (1)



Bên cạnh đầm lầy Ma Tức hồ, dưới một mảnh hắc sơn, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đã chính thức trú đóng ở đây, đang bố trí đại trận. Các đệ tử đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có thể nói là có chút lo sợ bất an, lo lắng và chờ đợi phản ứng của Thần Tiêu phong.   

Sau khi trải qua trận chiến đêm qua, bọn hắn đã biết rõ Thần Tiêu phong chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí hai phong khai chiến cũng là có khả năng. Chuyện này khiến trái tim bọn hắn có chút tuyệt vọng. Dù sao thì đối phương cũng là Thần Tiêu phong, cao thủ nhiều như mây, hiện tại đã mơ hồ có danh hiệu tối cường trong ngũ phong Thanh Dương tông. Mà bên phía Tiểu Trúc phong mình, tất cả mọi người chỉ mới tu hành chừng ba năm.   

Thực lực của hai bên vốn không cùng một cảnh giới.   

Khỏi cần phải nói, vẻn vẹn chỉ riêng số lượng đệ tử Luyện Khí tầng tám, Tiểu Trúc phong tính cả Phương Nguyên cũng chỉ có một đệ tử Luyện Khí tầng tám trở lên, chính là quả ớt nhỏ. Nói đến cũng thật buồn cười, một người này lại vốn là đệ tử Thần Tiêu phong đây.   

Advertisement

Mà Thần Tiêu phong thì sao?   

Chủ lực của người ta đã là đệ tử Luyện Khí tầng tám trở lên, ngay cả đệ tử Luyện Khí tầng bảy cũng rất ít!   

Nếu hai bên thật sự khai chiến, kết quả còn phải nói gì nữa sao?   

Còn nếu không khai chiến, trong sáu người Thần Tiêu phong xâm nhập lãnh địa Tiểu Trúc phong đêm qua, chết ba, bị bỏ tù ba, đối phương sẽ nuốt trôi cơn tức này sao? Mặc dù nói trong chuyện này Tiểu Trúc phong vững vàng chiếm lý, thế nhưng ở nơi không thấy mặt trời như Ma Tức hồ, trước mặt Thần Tiêu phong thực lực cường đại, loại đạo lý này không thể mang đến chút cảm giác an toàn nào cho chúng đệ tử Tiểu Trúc phong!   

Advertisement

Cũng may là sau khi vào Ma Tức hồ, Phương Nguyên đã sắp xếp mọi thứ trật tự rành mạch, thuận lợi vô cùng. Mà một trận đánh đêm qua lại càng hiển lộ ra thực lực khiến kẻ khác khiếp sợ. Trong lòng chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng phục hắn, vì vậy nguyên một đám mới có chút can đảm bố trí đại trận dựa theo phân phó của Lục Thanh Quan. Nếu không, lúc này bọn hắn còn cần chuẩn bị gì nữa, đoán chừng mỗi người đã sớm chạy toán loạn.   

Mà hiện tại, tuy bọn hắn còn đang chống đỡ, nhưng trong lòng lại không có nắm chắc bao nhiêu!   

Chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Phương Nguyên xử lý chuyện này!   

"Tất cả, phù triện cũng được, ngọc phù cấm kỵ cũng tốt, đều dùng hết đi!"   

Đệ tử mắt mù Lục Thanh Quan của Phù Đạo viện đang bình tĩnh chỉ huy chúng đệ tử bày trận. Trên mặt phù trận, tạo nghệ của hắn khiến Phương Nguyên cũng phải âm thầm ngưỡng mộ. Đương nhiên chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng không có dị nghị gì, đều bắt đầu thiết trí các trận tuyến dưới sự sắp xếp của hắn.   

Chỉ có điều vào lúc bày trận, có đệ tử cũng không nhịn được hỏi: "Lục sư huynh, chúng ta bố Tiên Cơ Ngự Ma Trận này, thật sự là muốn đối kháng chính diện với Thần Tiêu phong sao? Tuy trận này phòng thủ là vô địch nhất, nhưng thực lực cách biệt quá lớn, cũng không có ích gì."   

Lục Thanh Quan tính tình rất tốt, nếu đổi lại Phương Nguyên, đệ tử Tiểu Trúc phong đã không dám hỏi những lời này. Mà sau khi Lục Thanh Quan nghe vậy, cũng chỉ cười nhạt nói: "Ta hiểu các ngươi đang lo lắng gì. Thật ra các ngươi không cần lo lắng, hiện tại chúng ta cũng chỉ làm tốt tất cả chuẩn bị mà thôi, không nhất định sẽ đối kháng chính diện với Thần Tiêu phong. Dù sao thì tất cả mọi người đều là đồng môn Thanh Dương tông, chẳng lẽ lại đấu tới ngươi sống ta chết hay sao?"   

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong lời ấy, trái tim đều vạn phần công nhận, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu như Thần Tiêu phong khinh người quá đáng, sợ rằng khi về tới tiên môn, các trưởng lão sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Cho nên nhất định sẽ không đánh!"   

Tuy nói như vậy, nhưng cũng có người thầm than: Nếu không định chính diện chống đối Thần Tiêu phong, vậy chúng ta bày Tiên Cơ Ngự Ma Trận làm gì? Đây là đại trận tiêu hao nhiều tài nguyên nhất, cũng là đại trận có sức phòng ngự mạnh nhất. Nếu chỉ cần biểu hiện lung tung ứng phó, bày Tam Đinh Thần Giáp Trận và Quy Thủ Trận cũng có thể đạt được mục đích, cần gì phải đập hết tất cả tài nguyên vào trong đại trận?   

Còn nữa, mọi người đều là đồng môn Thanh Dương thật, nhưng hôm qua đệ tử Thần Tiêu phong tử thương không ít!   

Hơn nữa Phương Nguyên sư huynh còn không có ý định giao ba vị đệ tử Thần Tiêu phong đã bắt lại ra, cuối cùng hắn đang suy nghĩ gì?   

"Ta nghe nói đêm hôm qua Phương Nguyên sư huynh đã nhận được truyền tin của Nghiêm Cơ sư huynh Thần Tiêu phong, sau đó lập tức lệnh chúng ta suốt đêm bố trí Tiên Cơ Ngự Ma Trận. Điều này chỉ có thể nói rõ, tin tức hắn nhận được đêm qua cũng không phải quá tốt, nếu không hà tất gì phải căng thẳng như vậy chứ?"   

Có người lặng lẽ truyền lại đủ loại tin tức.   

"Thần Tiêu phong kia cũng thật quá mức, dù sao hôm qua cũng là bọn hắn chủ động gây chuyện trước."   

"Hiện tại chúng ta đang ở trong Ma Tức hồ, lại không thể tới chỗ trưởng lão cáo trạng, chỉ có thể tự mình giải quyết."   

Có người tức giận bất bình, có người lo lắng không ngớt, cũng có người cười nhạt.   

"Các ngươi đều suy nghĩ nhiều. Sau khi Phương Nguyên sư huynh dẫn chúng ta vào Ma Tức hồ, liệu đã từng có chuyện nào sắp xếp không thích hợp chưa?"   

"Chuyện này ta tin tưởng, chắc chắn hắn cũng có thể xử lý thỏa đáng, chúng ta cứ an tâm bày trận là được!"   

"Đúng đúng, nói không chừng Phương Nguyên sư huynh chỉ làm ra xu thế cá chết lưới rách, cho Thần Tiêu phong sợ ném chuột vỡ đồ mà thôi."   

"…"   

"…"   

Trong đủ loại suy đoán, rất nhanh Tiên Cơ Ngự Ma Trận đã được thiết lập xong.   

Một đại trận này gần như tiêu hao hết tất cả tài nguyên phù triện của Tiểu Trúc phong. Có thể nói là dốc hết vốn liếng!   

"Phương Nguyên sư huynh, thật muốn làm như vậy sao?"