Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 237: Từ Bỏ Ý Đồ? (2)



Nhìn Tiểu Trúc phong đã bố trí xong một tòa đại trận sâm nghiêm, lúc này Tiểu Kiều sư muội đang cùng Phương Nguyên ngồi trên một ngọn núi thấp bên cạnh đại trận cũng có vẻ hơi tâm thần không yên. Đợi rất lâu sau đó, nàng vẫn không nhịn được hỏi một câu, ánh mắt vô cùng lo lắng.   

"Ý đồ đã định, làm sao phải do dự bất định?"   

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Ngày hôm qua khi ta truyền tin với Nghiêm Cơ, ngươi cũng thấy đấy!"   

"Thật ra hôm qua hắn nói…"   

Tiểu Kiều sư muội do dự một lát, dường như muốn khuyên điều gì, lại biết mình không thể thuyết phục Phương Nguyên, cuối cùng nàng cũng không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Quên đi, cứ như vậy đi!"   

Nhìn vẻ mặt Phương Nguyên tràn đầy bình tĩnh, trong lòng nàng lại không nhịn được thầm nghĩ: "Trước đây ta luôn cảm thấy Phương đại sư huynh hành sự ổn trọng, thậm chí có chút ngờ nghệch. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ có thể nói cảnh giới của chúng ta chưa đủ, nhìn người cũng hơi đơn giản một chút..."   

Advertisement

Oanh! Oanh! Oanh!   

Ngay lúc đệ tử Tiểu Trúc phong vừa bố trí xong đại trận không lâu, đang lo lắng chờ đợi, chợt nghe có một tiếng quát lạnh từ xa xa truyền đến. Chúng đệ tử đều kinh hãi, vội vàng chạy tới trước đại trận nhìn lại. Chỉ thấy phương bắc hắc sơn nơi bọn hắn bày trận, bụi mù nổi lên bốn phía, hơn mười đạo linh quang lướt nhanh mà đến, hệt như sao băng trên trời. Khí phách kia khiến người vừa nhìn đã thấy kinh hãi!   

"Đệ tử Thần Tiêu phong tới rồi sao?"   

"Trời ạ, bọn hắn đến hơn hai mươi người, từ khí cơ có thể thấy đây đều là cao thủ!"   

Advertisement

"Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Thần Tiêu phong có nhiều người đến như vậy, đến tột cùng bọn hắn muốn làm gì?"   

Trong bầu không khí tràn ngập sợ hãi, trong số đệ tử Tiểu Trúc phong thậm chí còn có người tế cả pháp bảo lên.   

Chẳng qua đệ tử Thần Tiêu phong cũng không vọt thẳng đến, mà ngừng trên một ngọn núi cách đó trăm trượng, rất nhanh bọn hắn đã xếp thành trận thế. Sau một hồi lâu, có một bóng người vọt xuống tới từ trên đỉnh núi. Hắc mặc hắc y, khí cơ hùng hồn, khi đi tới vị trí cách Tiên Cơ Ngự Ma Trận của Tiểu Trúc phong khoảng chừng ba mươi trượng, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Tiên Cơ Ngự Ma Trận, sau đó cao giọng hét lớn: "Đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên của Tiểu Trúc phong ở đâu, Nghiêm Cơ sư huynh của Thần Tiêu phong ta đích thân tới, có chuyện muốn hỏi ngươi!"   

"Đây là đang chất vấn sao?"   

"Đệ tử Thần Tiêu phong lại có thể bừa bãi như thế?"   

Có đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong giọng điệu từ trên cao nhìn xuống như vậy, trong bụng vốn đang lo sợ cũng có chút căm giận lên.   

Nói cho cùng, tuy rằng bọn họ e ngại sự cường đại của Thần Tiêu phong, nhưng lại không cho rằng trong chuyện này bên mình không đúng.   

Hiện tại Phương Nguyên là mặt mũi của Tiểu Trúc phong, đệ tử Thần Tiêu phong bất kính với Phương Nguyên chính là không đặt Tiểu Trúc phong vào mắt.   

"Đi thôi!"   

Ngược lại Phương Nguyên nghe được tiếng quát này cũng không để trong lòng, vẻ mặt hờ hững nói.   

Tiểu Kiều sư muội gật đầu, từ trên núi đi xuống. Đối mặt với vị đệ tử hắc y Thần Tiêu phong có thái độ bất thiện, nàng lạnh lùng nói: "Phương Nguyên sư huynh đã sớm chờ các ngươi đến. Lúc này Nghiêm Cơ sư huynh đang ở nơi nào, còn không ra nói chuyện?"   

"Ha ha, cũng chỉ là một con non mới vào tiên môn không lâu, lại có thể bày ra cái giá. Ta tới truyền lại lời nhắn của Nghiêm Cơ sư huynh, thế mà hắn lại có thể không đích thân ra nghênh tiếp, xem ra ngươi tưởng mình thành đại đệ tử chân truyền là rất giỏi hay sao?"   

Đệ tử Thần Tiêu phong kia cười lạnh đánh giá Tiểu Kiều sư muội, cũng không nhiều lời, tiện tay chỉ về hướng tây.   

"Sau thời gian uống cạn một chung trà, gặp ở núi hoang đông nam đi!"   

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng xoay người bay vút trở về.   

Đối với thái độ khinh thường của đệ tử Thần Tiêu phong, Tiểu Kiều sư muội cũng không nói gì nhiều, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua núi hoang kia. Chỉ thấy giữa hai bên bọn hắn có một ngọn núi hoang đỏ thẫm, cách Tiên Cơ Ngự Ma Trận và chúng đệ tử Thần Tiêu phong không xa. Nếu như có vấn đề gì, song phương cũng có thể đúng lúc cứu giúp. Kể từ đó, vị trí này cũng công bình, tối thiểu cũng không yêu cầu Phương Nguyên thâm nhập trận địa địch.   

Chẳng qua, cách làm này của Thần Tiêu phong rõ ràng là đang muốn dùng thân phận đối địch để nói chuyện!   

"Tốt, ta đi tới gặp hắn!"   

Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị xong. Nghe xong lời Tiểu Kiều sư muội nói, hắn đứng thẳng người dậy.   

Tiểu Kiều sư muội vội hỏi: "Có cần ta đi cùng ngươi, hoặc để Lăng sư tỷ đi cùng ngươi?"   

"Không cần, tự ta lo liệu được, ngươi chỉ cần chuẩn bị dựa theo thương lượng trước đó là được!"   

Phương Nguyên chỉ lắc đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi đại trận.   

"Tiểu Kiều sư muội, đến tột cùng Thần Tiêu phong muốn Phương Nguyên sư huynh tới đó nói chuyện là có dụng ý gì?"   

"Tuy lần này Thần Tiêu phong chết mấy người, nhưng là bọn hắn gây sự trước, sau đó bọn hắn còn có thể ngang ngược không biết lý lẽ như vậy?"   

"Nếu chúng ta giao ba đệ tử còn sống cho Thần Tiêu phong, bọn hắn có chịu bỏ qua chuyện này không?"   

Phương Nguyên vừa đi, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong lập tức vây quanh bên cạnh Tiểu Kiều sư muội, vội vàng hỏi dò.   

Thậm chí còn có người muốn thông qua nàng để tìm hiểu tâm tư của Phương Nguyên, chỉ muốn nhìn xem liệu có khả năng yên bình vượt qua chuyện này không.   

"Việc này ta cũng không biết, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi!"   

Tiểu Kiều sư muội bị người vây quanh cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, kêu mọi người bình tĩnh theo dõi.   

Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng và thấp thỏm bất an trên mặt chúng đệ tử, trong lòng nàng cũng bất đắc dĩ thầm than: "Sao các ngươi có thể nghĩ tới được, hiện tại người không chịu để yên không phải đệ tử Thần Tiêu phong, mà là Phương đại sư huynh của chúng ta!"