Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 238: Cứng Rắn Đoạt Người (1)



Phương Nguyên đi nhanh về phía núi hoang, một cái bóng xanh lay động trong hư không, hào hiệp cô tịch, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Còn chưa tới thời gian uống cạn một chung trà, hắn đã đến chân núi hoang, sau đó khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp đạp gió mà lên. Vừa đặt chân l3n đỉnh núi hoang, hắn đã thấy trên núi hoang có Nghiêm Cơ thân mặc áo bào xám ngồi trên đỉnh núi chờ mình. Bên tay Nghiêm Cơ có đặt một thanh ngân thương, âm phong rít gào rít gào, khiến bầu không khí trên đỉnh núi xơ xác tiêu điều, có loại cảm giác đè nén khó có thể diễn tả bằng lời...   

"Tiên Cơ Ngự Ma Trận?"   

Nghiêm Cơ nhìn cũng chưa từng nhìn qua hướng Phương Nguyên, mà nhìn phương hướng Tiểu Trúc phong bày đại trận. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói ổn định lại xen lẫn một chút phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời: "Tiểu Trúc phong các ngươi bày ra đại trận bực này, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Thần Tiêu phong ta hay sao? Ta rất không rõ, hôm qua ta đã đưa ra đầy đủ hứa hẹn, muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, vì sao ngươi phải thề chết chống đối tới cùng?"   

"Ta vẫn còn mấy vấn đề nghĩ mãi mà không rõ..."   

Sắc mặt Phương Nguyên không thay đổi, bình tĩnh ngồi đối diện Nghiêm Cơ, hơi khẽ cau mày hỏi.   

Advertisement

Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Vấn đề vốn đã rõ ràng như vậy, có cái gì không dễ hiểu? Chuyện này Thần Tiêu phong chúng ta nhận thua, hiện tại ngươi đưa bọn hắn cho ta, ta sẽ lập tức dẫn người trở về. Tất cả mọi người đều đặt tinh lực vào việc thí luyện chẳng phải càng tốt hơn sao?"   

"Ta muốn biết là..."   

Phương Nguyên không trả lời hắn, chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên trực tiếp hỏi: "Chuyện này ngươi có biết hay không?"   

Advertisement

"Lẽ nào ngươi không tin ta?"   

Vẻ mặt Nghiêm Cơ có hơi cay đắng, một lát sau hắn mới nói: "Hôm qua ta đã nói qua với ngươi, là mấy người bọn hắn tự mình làm chuyện này, thậm chí ngay cả ta cũng bị lừa gạt, mãi đến khi chuyện xảy ra rồi ta mới biết được việc này..."   

"Ngày hôm qua ta còn hơi nghi ngờ, hiện tại ta lại tin thêm vài phần..."   

Qua hồi lâu, Phương Nguyên mới hờ hững nói một câu, miễn cưỡng cười một tiếng.   

Mà Nghiêm Cơ lại có chút mệt mỏi yên lặng xuống. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên hắn thét dài nói: "Thả người đi!"   

Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, không trả lời.   

Lông mày Nghiêm Cơ nhíu lại, giọng nói có vẻ vô cùng mệt mỏi rã rời, nói: "Chuyện đã như vậy, gây rối nữa cũng chẳng tốt cho ai cả. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, sáu đệ tử của Thần Tiêu phong ta đều là đệ tử tinh anh Luyện Khí tầng tám và tầng chín, tu vi tinh thâm, thân phận vô cùng cao. Thậm chí trong đám người còn có một vị chân truyền hết sức quan trọng là Lưu Mặc Chân sư đệ. Hiện tại ba người đã chết, ba người trọng thương, tổn thất bực này bất kể thế nào cũng lớn hơn so với Tiểu Trúc phong các ngươi đi? Chuyện này từ nay về sau không cần nói lại nữa, trong Ma Tức hồ này, chúng ta cũng coi như huề nhau. Ngươi thả người đi, ta muốn dẫn bọn hắn trở về chữa thương. Chuyện này tạm thời chấm dứt tại đây..."   

"Chấm dứt tại đây?"   

"Huề nhau?"   

Phương Nguyên cười lạnh nói lại hai câu, sau đó mới nặng nề mở miệng nói: "Là đệ tử của Thần Tiêu phong các người xâm nhập lãnh địa Tiểu Trúc phong ta trước, đoạt đi bảo dược của chúng ta, còn ra tay giết người của chúng ta. Kết quả ngươi tới đây chỉ nói một câu như vậy, sau đó muốn mang bọn hắn về?"   

"Đã đến lúc này rồi, nhiễu loạn đã trêu ra, ngươi còn muốn tính toán việc này?"   

Trên mặt Nghiêm Cơ cũng hiện ra vẻ tức giận. Hắn nhìn thẳng Phương Nguyên, lạnh lùng nói: "Ngươi một mực hỏi ta rằng ta có biết chuyện này không, ta cũng đã nói thật cho ngươi biết, ban nãy ngươi cũng nói ngươi tin ta. Lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao? Ngươi còn phải khiến chuyện này lớn tới mức nào nữa?"   

"Cũng là vì ta tin ngươi không biết rõ tình hình, cho nên mới càng không thể để cho ngươi dẫn bọn hắn trở về!"   

Phương Nguyên trả lời như đinh đóng cột, lạnh giọng nói.   

"Ngươi... Ngươi còn đang càn quấy cái gì?"   

Trong giọng nói của Nghiêm Cơ đã có chút không nén nổi lửa giận: "Bọn hắn giấu giếm ta chạy ra ngoài, nếu đã gây ra đại họa, ta còn có thể làm thế nào đây? Nhìn ngươi chém đầu nguyên một đám bọn hắn sao? Rốt cục ta cũng là sư huynh của bọn hắn, bọn hắn gây chuyện, ta phải chịu trách nhiệm thay bọn hắn! Đúng, bọn hắn đánh thương đệ tử Tiểu Trúc phong, ta ở đây chịu tội với ngươi! Đệ tử thương vong của Tiểu Trúc phong các ngươi cần bồi thường bao nhiêu, ngươi cứ việc nói ra là được, cho dù Nghiêm Cơ ta có táng gia bại sản cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng!"   

Ngược lại với vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Nghiêm Cơ, Phương Nguyên lại có vẻ rất bình tĩnh.   

Qua hồi lâu hắn mới đột nhiên cười một tiếng.   

"Trong Ma Tức hồ này khắp nơi đều có cơ duyên tạo hóa, linh chu bảo dược, sao ta lại cần ngươi bồi thường cho?"   

Giờ khắc này ánh mắt của hắn đã có vẻ hơi lạnh nhạt: "Những người này lén xông vào Tiểu Trúc phong, đánh thương đệ tử Tiểu Trúc phong ta, chính là phạm vào môn quy. Ta muốn áp giải bọn hắn về tiên môn thẩm vấn. Trách nhiệm này ngươi không chịu nổi, quay về tiên môn chờ kết quả đi thôi..."   

"Cái gì?"   

Vẻ mặt Nghiêm Cơ trở nên giận dữ: "Ngươi có biết nếu ngươi báo chuyện này tới tiên môn sẽ có kết quả gì không?"   

Đương nhiên Phương Nguyên biết.   

Chuyện đám người Lưu Mặc Chân làm ra chính là phạm vào tối kỵ.   

Nếu như làm lớn chuyện lên, thấp nhất cũng gặp phải kết quả bị phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi tiên môn!   

Thậm chí có khả năng rất lớn sẽ bị tống tới Thiên Lôi Hình Phạt đài, rơi vào cảnh ngũ lôi thiêu thi!