Trên đàn tế cũng không có thú linh mãnh thú gì đáng sợ...
Trên thực tế, phía trên đàn tế chỉ có con mèo trắng béo ú, đang ngủ khò khò một cách không coi ai ra gì.
Bên cạnh con mèo trắng là một con Toan Nghê to cỡ một con nghé con đang ngồi, và dùng móng vuốt của mình nhẹ nhàng xoa cái bụng dường như đã ăn no. của mèo trắng đó một cách lấy lòng. Nhìn thấy có nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện, con Toan Nghê đó kinh ngạc, rồi nhe răng với đám người Phương Nguyên. Mà con mèo trắng đó thì chỉ mở mắt, liếc mắt nhìn bọn họ một cách lười biếng, như thể có chút phiền phức và chán ghét, rồi lại chậm rãi nằm về chỗ cũ.
Cho dù là tiểu hoàng tử, hay và hai vị trận sư cũng đều bị một màn này chấn động.
Đây là cái quỷ gì đây?
Sao trên đàn tế lại có một con mèo trắng như vậy, còn thú linh hung thú kia đâu?
Nơi này nằm trong phạm vi điện tổ của hoàng thất Ô Trì Quốc, thú linh âm tà ở khắp mọi nơi, làm thế nào mà con mèo này tới được đây?
Tại sao nó lại nằm ở nơi này? Lẽ nào những thú linh đó không dám lại gần đàn tế này là vì sợ nó sao?
So với tiểu hoàng tử và hai vị trận sư, thì sự kinh ngạc trong lòng Phương Nguyên còn lớn hơn nhiều.
Không chỉ vì nhìn thấy con mèo trắng lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này. Mà sự kỳ quái trong lòng hắn, phần lớn là vì hắn và con mèo đó từng quen biết, thậm chí xét về một mức độ nào đó, hắn cũng thuộc dạng người quen cũ của con Toan Nghê kia.
... Hắn đã từng gặp con mèo trắng đó trong hồ Ma Tức, và còn được nó giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng sau khi rời khỏi hồ Ma Tức, hắn cũng chưa từng gặp lại nó lần nào.
Hiện giờ, nơi này cách hồ Ma Tức của Việt quốc ít nhất cũng phải mấy vạn dặm, làm sao con mèo trắng này lại xuất hiện ở đây được?
Còn cả con Toan Nghê đó nữa, rõ ràng chính là chiến sủng được Cam Long Kiếm, chân truyền của Âm Sơn, mang theo bên mình. Khi ấy mình và Cam Long Kiếm ác chiến, con Toan Nghê này hình như đã đào ngũ, nên không hề xuất hiện, sao bây giờ lại ở cùng con mèo trắng này?
“Chẳng trách thú linh ở xung quanh lại ít như vậy, lẽ nào là bị nó...”
Lão trận sư của Thiên Xu Môn thấp giọng nói một câu, vẻ mặt đã hoảng sợ đến cực điểm.
Vừa rồi một đường tới đây, bọn họ hoàn toàn không gặp được nhiều linh thú như trong tưởng tượng. Theo lý mà nói, thì khi mỗi một vị vua của Ô Trì Quốc băng hà, sẽ có mấy trăm con thú linh được luyện chế rồi thả vào đây. Mấy nghìn năm qua, đã có một vài yêu linh biến mất vì các loại nguyên nhân khác nhau, nhưng số lượng còn thừa lại chắc chắn cũng không ít mới đúng. Bằng không, cấm chế ở tầng phòng ngự thứ hai này sẽ không có nhiều uy lực cho lắm!
Thế nhưng dọc theo đường đi tới đây, lại chỉ gặp được hai, ba con mèo nhỏ.
Vừa rồi còn tưởng rằng những con thú linh này đều đang tập trung ở gần đàn tế, nhưng hiện tại xem ra, gần đàn tế thậm chí còn chẳng có một con linh thú nào.
Bao gồm cả con thú linh hung thú nên tồn tại ở nơi này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
Lại nhìn con mèo trắng với cái bụng no như sắp bung ra kia, làm sao bọn họ có thể không xuất hiện một vài liên tưởng cho được?
Chỉ có điều, những liên tưởng này quá kinh khủng!
Lế nào phần lớn thú linh, bao gồm cả con thú linh hung thú có thể so với Kim Đan kia, đều đã bị nó ăn cả rồi sao?
“Sư huynh, sử dụng Tứ Tương Chu Tà trận đi...”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, cùng ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, thấy hắn không có phản ứng gì, thì gật đầu với nhau một cái, sau đó rút một bộ pháp binh bày trận ra. Việc đã đến nước này, tuy vẫn chưa nhìn thấy thú linh hung thú kia, nhưng chỉ sợ con mèo này cũng sẽ không dễ đối phó hơn con thú linh hung thú đó, cũng chỉ có thể lấy bảo bối đặc biệt ra vật lộn một trận với nó...
“Phương tiểu tiên sinh, sư huynh đệ chúng tôi sẽ thể hiện tài năng, làm phiền ngươi ở bên cạnh giúp chúng ta, để mắt đến con Toan Nghê kia!”
Hai người bọn họ đã lén chuẩn bị xong xuôi, rồi chậm rãi tiến về phía trước.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên thở dài một tiếng, rồi nói: “Để ta làm choI”
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn lập tức đáp: “Được!”
Sau đó lùi lại một bước, thu thứ trong tay lại, rồi lén thở phào nhẹ nhõm.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì bọn họ không muốn chọc vào sự tồn tại khủng khiếp này.
Người không thể trông mặt mà bắt hình dong, yêu cũng giống vậy!
Con mèo trắng này thoạt nhìn càng bình thường thì lại càng không thể suy nghĩ theo lẽ thường!
Chỉ có điều, ngay lúc bọn họ đang thoáng có chút chờ mong, muốn xem hắn định dùng thủ đoạn gì để đối phó với yêu vật này, thì lại chợt thấy hắn chẳng làm gì hết, cứ thở dài như vậy, rồi nâng bước đi về phía đàn tế với hai bàn tay trắng.
“Phương tiểu tiên sinh, ngươi...”
Hai vị trận sư đều kinh ngạc, vội vàng muốn gọi hắn.
Phương Nguyên chỉ đành phất tay với bọn họ, bảo: “Không cần khẩn trương như vậy, ta và nó... là người quen!”
“Hả..”
Tiểu hoàng tử và hai vị trần sư đều ngây người.
Còn hắn thì lại trực tiếp đi lên trên đàn tế, sau đó bước về phía con mèo trắng kia. Con Toan Nghê đó thấy hắn lại gần, lập tức nhe răng nanh, vẻ mặt hung ác, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp, thế nhưng con mèo trắng kia lại đột nhiên lật người lại, cào một phát vào đầu Toan Nghê kia, con Toan Nghê kia lập tức lộ ra vẻ
mặt vặn vẹo, nằm trên mặt đất không dám động nữa.
Sau đó, con mèo trắng đó quay đầu lại, quan sát Phương Nguyên một cách lười biếng, rồi kêu một tiếng mơ hồ không rõ.
Dường như đang hỏi hắn qua đây làm gì? “Lại gặp nhau rồi... mèo...” Hắn ngồi xổm trước mặt con mèo trắng và chào một tiếng.
Nhưng lại hơi do dự một chút khi vừa nghĩ đến việc nên xưng hô với con mèo. này thế nào, gọi là tiền bối mèo? Mèo đại ca? Hay tiểu tổ tông mèo?
Dù sao thì con mèo này cũng không để ý đến chuyện đó, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn.
Từ trong ánh mắt đó, Phương Nguyên rõ ràng nhìn ra được một loại ý tứ không kiên nhẫn và nhàm chán “có chuyện mau nói, có rắm mau phóng.”