Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 503: Kinh ngạc (2)



“Sau khi chia tay ở hồ Ma Tức, chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau, nhưng lại không ngờ sẽ gặp được ngươi ở nơi này...”

Phương Nguyên cau mày, thấp giọng nói: “Ngươi đi theo ta từ hồ Ma Tức tới đây, hay là chỉ tình cờ gặp được ở đây thôi?”

Con mèo trắng đó quay đầu nhìn thoáng qua con Toan Nghê, nghĩ thầm sao trong lòng người này lại chẳng tự hiểu gì hết...

Phương Nguyên cũng liếc mắt nhìn con Toan Nghê kia. Khi nhìn thấy con Toan Nghê đó, hắn mới thầm đoán ra được. Chắc hẳn con mèo trắng này vẫn luôn đi theo mình, nhưng không phải lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mình mà thôi. Mà chuyện này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút nghi ngờ, rõ ràng con mèo trắng này có lai lịch không tầm thường, e rằng cũng có bản lĩnh không nhỏ, nhưng nó vẫn luôn đi theo mình để làm gì?

“Ngươi... liệu có phải có chuyện cần ta giúp hay không?” Hắn thử hỏi dò.

'Trên mặt con mèo trắng đó dường như lộ ra một nụ cười lạnh, thầm nghĩ ngươi cũng coi trọng mình thật đấy!

“Hay là, ngươi tới đây vì thứ gì đó?” Phương Nguyên lại hỏi dò một câu.

Nhưng con mèo trắng còn không thèm ngẩng đầu lên, cái đuôi giống như con rắn chỉ về phía sau đàn tế một cách lười biếng.

Trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra: Người ta đang kêu mình nên làm gì thì đi làm đi...

?ôi..'

Hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đứng dậy, lại nhìn thoáng qua con mèo trắng kia, vái chào nó, sau đó xoay người đi xuống đàn tế. Đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của đám người tiểu hoàng tử, hắn cũng chỉ có thể tùy tiện trả lời một câu “đã giải quyết xong vấn đề rồi”.

Nhưng điều này lại khiến cho tiểu hoàng tử và hai vị trận sư cảm thấy kính nể hắn...

Có thể có quan hệ với con mèo trắng thần bí đó, Phương Nguyên rõ ràng lại càng có chút sâu không lường được hơn trong mắt bọn họ.

“Chúng ta tiếp tục đi thôi, nó chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta đâu!”

Hắn thấp giọng nói một câu, một đoàn người vòng qua đàn tế, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hiện giờ, cũng xem như đã đi được đến phần cuối của cấm chế tầng thứ hai. Bọn họ cũng đã tiếp cận vị trí điện tổ của Ô Trì quốc một cách chân chính. Chỉ nhìn thấy phía sau đàn tế chính là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu. Liếc mắt nhìn xuống, chỉ có sương mù xanh vô tận, và một đoạn cầu đá được lát bằng ngọc đen. Nếu trực tiếp nhảy qua vách núi từ tế đàn, để đến được đại môn của điện cổ màu đen kia, sẽ vô cùng hiểm trở.

Trong không trung xung quanh, có thể nhìn thấy hào quanh thoáng hiện ra như có như không bất cứ lúc nào, rõ ràng đã được phủ kín cấm chế lợi hại.

“Nơi này chắc hẳn chính là đoạn đường cuối cùng để tiến vào điện tổ, thật ra ta biết, muốn vào được điện tổ, chỉ có thể tế bái tổ tiên ở đàn tế, và có được sự hỗ trợ từ thần niệm của tổ tiên các triều đại, tiếp đó mới có thể đi qua đoạn cầu đá này được. Cuối con cầu đá có một chốt trận, có thể tạm thời khiến những cấm chế xung quanh tạm dừng, sau đó người ta mới có thể vận chuyển thi thể của tiên hoàng tiến vào trong điện tổ để an táng...”

Tiểu hoàng tử rõ ràng đã học bài cũ, thấp giọng nói với Phương Nguyên, sau đó nhún vai, bảo: “Nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào có được sự hỗ trợ từ thần niệm của tổ tiên các triều dại, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh để xông qua cầu đá kia trước, sau đó xử lý chốt trận ở đầu cầu...”

“Đi qua cầu đá...”

Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn có chút kinh ngạc, ngay cả vẻ mặt của Phương Nguyên cũng có chút nặng nề.

Sau khi dùng một vài thủ đoạn để thử nghiệm một chút, vẻ mặt của bọn họ lại càng kém hơn.

Cây cầu đá này, hẳn có thể tính là một tầng cấm chế cuối cùng để thông tới lăng mộ hoàng đế, dường như còn đáng sợ hơn hai tầng cấm chế bên ngoài cộng lại. Các loại bí pháp và cấm chế trên chiếc cầu đá này quả thực là ba tầng trong ba tầng ngoài, dày đặc và khó mà tưởng tượng ra được. Đừng nói là với tu vi của đám người bọn họ, cho dù là tu vi cảnh giới Kim Đam, chỉ sợ rằng cũng không thể đến được đầu kia của chiếc cầu đá một cách nhẹ nhàng như vậy được?

Mà hiện giờ, nếu phải phá cấm chế phía trên từng chút một thì...

Lão giả tóc trắng nói: “Sư huynh, ít nhất ta phải mất một năm mới có thể làm được, còn ngươi thì sao?”

Lão giả tóc đen nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta nhanh hơn ngươi một chút, cũng phải hơn nửa năm...”

Sau đó bọn họ nhìn về phía Phương Nguyên theo bản năng.

Mà lúc này, hắn cũng đang quan sát cây cầu đá kia, nhẹ nhàng bấm ngón tay, qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Nửa tháng!”

“Nửa tháng?”

Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn đều ngây người ra đó, có chút ngạc nhiên.

Tuy thế này đã nhanh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng vẫn hơi lâu. Lỡ như có người trong hoàng tộc Ô Trì Quốc biết được và tới đây ngăn cản bọn họ thì phải làm sao?

“Bằng không như vậy đi, chỉ có thể tìm một người, mang toàn bộ pháp khí phòng ngự và trực tiếp xông qua, cẩn thận tránh né toàn bộ cấm chế. Nếu thực sự có chút không thể tránh được thì phải kiên cường chống đỡ, như vậy có lẽ có thể có đến được đầu kia của cầu đá và tiếp xúc với chốt trận đó...”

Hắn chậm rãi đưa ra một đề nghị. Nghe được ý kiến này, mọi người lại càng sững sờ hơn. Thế này có gì khác với tự tìm đường chết đâu?

Nhưng, cũng ngay lúc bọn họ đang do dự trước sau, và cuối cùng vẫn chưa quyết định được một phương pháp hợp lý, thì con mèo trắng lười biếng ở trên đàn tế phía sau đó dường như đã có chút mất kiên nhãn, nó ngáp một cái uể oải, đột nhiên vọt tới, rồi nhảy lên cây cầu đá kia một cách nhẹ nhàng ung dung, sau đó vẫy cái đuôi dài như con rắn đó, đi về phía đầu bên kia của cây cầu đá như đi dạo phố.

“Hở?

'Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, tròng mắt đều sắp rớt xuống đất.

Đám người cứ trơ mắt nhìn con mèo trắng đi đến đầu kia của cầu đá như vậy, rồi cào một phát vào vị trí chốt trận kia!

Âm ầm ầm...Một làn sóng ánh sáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang lan ra, và toàn bộ cấm chế xung quanh đều đang từ từ biến mất.