Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 517



Chương 517 Trình độ trận thuật (2)

Có thể thấy được đại trận sư chỉ danh đã đại biểu cho trình độ của trận sư sắp đi lên từng bước, có thể coi là tông sư, mà đến thời điểm này cũng đã có tư cách khoác lên tiên bào trận sư, trên tiên bào trận sư thêu hoa văn đám mây, bởi thế được người người xưng là Vân Văn Tiên Bào.

Mà đại trận sư đến cảnh giới này nếu tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ trận pháp, như đã nói từ hoa văn đám mây trên tiên bào cũng có thể tiếp tục thăng lên, mỗi một cấp tăng một đụn mây, đại biểu cho cấp bậc trình độ trận thuật của vị trận sư này.

Hai vị lão trận sư Thiên Xu Môn này cả đời nghiên cứu tỉ mỉ trận thuật chính là muốn một ngày nào đó có thể lấy được danh hiểu đại trận sư, đáng tiếc không thẻ như ý nguyện, lúc trước bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên thì cảm thấy tuy rằng trận pháp hắn tỉnh xảo nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn đại trận sư mà thôi, ai có thể ngờ đến chỉ vẻn vẹn vài ngày, trình độ trận thuật của Phương Nguyên lại tăng mạnh, còn sâu không lường được so với trước kia nữa chứ?

Cảnh giới tài năng siêu việt như này hẳn đã phải vượt khỏi trình độ đại trận sư bình thường rồi chứ?

Đương nhiên dù sao bản thân hai vị lão trận sư cũng không phải là đại trận sư, sự phán đoán không nhất định chính xác.

Nhưng bất kể như thế nào thì điều này cũng đại biểu cho việc bọn họ hiển nhiên nhận định Phương Nguyên đã vượt qua trình độ đại trận sư phổ thông rồi.

Với bản lĩnh kia của Phương Nguyên nếu tham dự khảo hạch trận sư Tiên Minh hẳn có thể rất dễ dàng lấy được vân văn tiên bào đó!

Nghĩ đến điều này suy nghĩ của hai người bọn họ muốn mời Phương Nguyên về làm trưởng lão trong đầu càng mãnh liệt hơn!

Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hai vị lão trận sư, Phương Nguyên cũng đã vất vả lắm mới bố trí xong đại trận.

Tự hắn cũng cực hài lòng, từ lúc chính Phương Nguyên bước vào Ô Trì Quốc, ở núi Ngọc La bắt đầu chính thức tiếp xúc với trận pháp, vừa phá trận vừa học hỏi, nền tảng trận lúc trước cũng từ từ hòa thành một dòng, quả thật khiến cho trình độ trận đạo bản thân Phương Nguyên tăng nhanh trên diện rộng, dù không cần Thuật Thiên Diễn thì trình độ trận thuật của hắn cũng rất phi thường rồi, còn cả Thuật Thiên Diễn kia thôi diễn lên lại càng thêm đáng sợ!

Đương nhiên Phương Nguyên cũng biết đây cũng có liên quan đến kinh nghiệm của bản thân.

Trước là phá giải đại trận núi Ngọc La, lại giúp Hỏa Vân Linh bố trí đại trận hộ sơn, sau đó lại dùng trận pháp vây chết Triệu Nô Nhị, tiếp sau đó còn phá trận trên đường tiến vào tổ điện Ô Trì Quốc đầy hung hiểm, những điều này là cơ hội thực tiễn khó có được, mỗi lần đều muốn dồn hắn đến cực hạn, có Thuật Thiên Diễn hỗ trợ, nếu trình độ trận thuật của bọn họ không tăng nhanh thì mới là chuyện lạ.

Cho dù là đại trận sư tài giỏi đến đâu chỉ sợ không thể cho đệ tử thân truyền của chính người đó được nhiều cơ hội thực tiễn đến như vậy.

Dĩ nhiên nếu không có Thuật Thiên Diễn, có cơ hội như này thì bọn họ cũng không thể làm được.

Nay đại trận đã thành cả đám người đều núp vào bên trong đại trận, nên làm gì thì làm cái đó, thoạt nhìn không khác lúc bình thường cho lắm, nhưng một lớp mây mù màu xanh mỏng manh lại có thể tách biệt bọn họ hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chẳng những từ trên cao không tra ra được hay là bên cạnh đại trận quét qua, trừ khi đụng phải phía trên đại trận, nếu không sẽ không thể phát hiện ra sự †ồn tại của bọn họ.

Cao thủ Ô Trì Quốc nhiều hơn nữa, muốn tìm khắp cả Thập Vạn Man Sơn cũng là chuyện không thể.

Bởi thế chỉ cần một cái đại trận đã đủ để đảm bảo đám người Phương Nguyên đứng ở thế bất bại.

Sự thật cũng hệt như thế.

Những tu sĩ trên bầu trời kia cũng không biết có bao nhiêu người, rõ ràng tra xét từng khu vực một, lúc trước trọng điểm mà bọn họ tìm kiếm là nghiêng vê phía nam nơi đám người Phương Nguyên trú, nơi gần với tổ điện, từ từ trọng điểm tra xét đã dời đến trên đỉnh đầu cả đám Phương Nguyên, nhưng sau vài lần luân phiên tra xét cũng không thu hoạch được gì cả, lại dời trọng điểm đi.

Đến lúc này thì mọi người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chờ cho những người đó rời đi xa hơn, bọn họ có thể ung dung rời khỏi, đường ai nấy đi rồi.

"Tiểu hoàng tử, sau khi rời khỏi, ngươi muốn đi đâu?"

Dưới sự canh giữ của đại trận, moi người đều đang bận rộn chuyện của bản thân, Phương Nguyên đương nhiên chuyên tâm thôi diễn phương pháp tu hành thích hợp với hắn, Quan Ngạo thì để trần cánh tay đang cùng thú Toan Nghê đấu khí lực, ôm đầu nó đánh tán loạn, mà con mèo trắng kia thì lại vui vẻ mà nhiều chuyện, hai vị lão trận sư chung quy cũng không đành lòng, chạy đến người bên cạnh tiểu hoàng tử đang ngẩn người trên cọc gỗ, hỏi với vẻ thân thiết.

"Ta muốn cùng với mẫu hậu đi Hoàng Châu!"

Ánh mắt tiểu hoàng tử hơi thừ người ra, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Bây giờ mẫu hậu hản là ở Đại Häc Trạch chờ ta!"

"ôm

Hai vị lão trận sư vẫn là lần đầu tiên nghe được quyết định của y, vội nói: "Vậy bệ hạ làm sao bây giờ?”

Tiểu hoàng tử cắn răng nói: "Tất cả là vì ông ta dẫn theo con yêu nữ kia mới thành ra như vậy, ai thèm quan tâm sống chết của ông ta chứ?”

Hai vị lão trận sư nhất thời không biết nói gì nữa.

Tiểu hoàng tử bỗng nói: "Hai người các ngươi bảo vệ ta đến Đại Hắc Trạch nhé, đợi đến đó rồi ta nhất định..."

Hai vị lão trận sư có phần xấu hổ: "Chúng ta nào có bản lĩnh này chứ, ngươi phải tìm vị kia kìa!"

Nói xong liền chỉ về phía Phương Nguyên.

Tiểu hoàng tử lại thở dài một tiếng, vẻ mặt có phần phức tạp, cũng có chút mất mát: "Hình như Phương tiên sinh tức giận!"

"Phương tiểu ca sẽ không dễ dàng tức giận như vậy đâu!"

Lúc này, Quan Ngạo vẫn đang cưỡi trên người thú Toan Nghê vung một quả đấm nghe thấy được, xoay đầu lại nhìn tiểu hoàng tử nói: "Hắn chỉ cảm thấy ngươi tâm tư quá nhiều cho nên lười quan tâm ngươi, sợ chậm trễ thời gian tu hành của bản thân!"

Tiểu hoàng tử nghe xong thừ người ra, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng..."

Lời vẫn chưa dứt, hai vị lão trận sư bỗng nhiên đều biến sắc, đối mặt với y.

Trên đỉnh đầu, một đội tu sĩ phía trên đại trận không xa từ từ phóng nhanh đến.