Tu sĩ trên đầu chỉ bay lướt qua, không hề phát hiện ra điều gì.
Câu nói của Quan Ngạo bỗng khiến tiểu hoàng tử và hai vị trận có phần hiểu ra.
Thân là người tu hành, bất kể là ai cũng từng trải qua một quãng thời gian sỉ mê tu hành, không thích bị phân tâm.
Trong trạng thái như thế, vạn sự miễn bàn, chỉ có tu hành là thật. Cũng chỉ khi rơi vào trạng thái đó, tu hành mới có bước tiến triển. Nhưng dù là ai chăng nữa cũng chỉ giữ được trạng thái ấy một khoảng thời gian, sau đó từ từ bình thường trở lại. Nhưng nhớ đến thái độ và dáng vẻ làm việc hàng ngày của Phương. Nguyên, họ chợt nghĩ rằng có lẽ hắn vẫn luôn ở trong trạng thái ấy...
Theo cách nghĩ này có thể giải thích được rất nhiều điều.
Họ mới quen biết Phương Nguyên không lâu, cảm thấy tính tình hắn rất khó nắm bắt. Vị trận sư trẻ tuổi này có đôi khi nhìn rất lạnh nhạt, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Khi thực sự tiếp xúc với hắn, sẽ nhận thấy thực ra hắn không hề kiêu căng phách lối, nếu có thể giúp được người khác thì hắn cũng tiện tay giúp đỡ. Song có một vài thời điểm, hắn lại rất cương quyết, không có chút tình người nào.
Thậm chí trong mắt hai vị trận sư già, đôi khi Phương Nguyên còn hơi kỳ quặc.
Người này rất thông minh, làm việc tinh ý, thẳng thắn dứt khoát, nhanh nhẹn gọn lẹ, thường gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng đôi khi ở gần lại thấy hắn hình như hơi đần, cách nghĩ đơn giản, thậm chí là ngu ngốc.
Lúc trước họ cảm thấy Phương Nguyên bí ẩn, không đoán ra được, giờ lại tự nhiên hiểu ra nguyên nhân trong đó!
Người này hoàn toàn không muốn lãng phí sức lực của mình vào cuộc sống hàng ngày...
Nếu con người có mười phần sức lực, thì hắn sẽ dồn chín phần sức lực vào trong việc tu hành, phần còn thừa lại chia tiếp thành mười phần nhỏ, ăn uống chiếm ba phần, đi lại nhìn người chiếm ba phần, nói chuyện với người khác chiếm ba phần, một phần nhỏ cuối cùng mới là dùng để nghỉ ngơi!
Người như vậy làm sao có thể trông chờ hắn sẽ giao thiệp nhiều với người khác.
Không phải là hắn không thể, mà là tiếc phần sức lực phải bỏ ra để đấu tâm trí với người ta.
€ó lẽ chỉ khi nào bị đồn đến lúc cấp bách, hắn mới dứt khoát bỏ phần sức lực ấy ra để giải quyết vấn đề một lần cho xong chuyện!
Tiểu hoàng tử tự cảm thấy những việc đã làm trong tổ điện không coi vào đâu, nhưng trên thực tế đã phạm vào tối ky của Phương Nguyên. Y cho rằng Phương Nguyên giận mình, nhưng không phải, Phương Nguyên không dễ bị chọc giận, chỉ là lúc đó y đã bày ra một âm mưu khiến Phương Nguyên cảm thấy người này mưu mô xảo quyệt, không thể tin được, không giận dữ cũng không chán ghét, chỉ là không muốn giao thiệp với y nữa mà thôi!
Với tính cách của Phương Nguyên, có lẽ chỉ thích quan hệ với hai loại người. Một loại là người thông minh nhất, một loại là người đơn thuần nhất!
Tiểu hoàng tử đã hiểu được điều này, tâm trạng nhất thời càng thêm ảm đạm, ngồi nghệt ra, im lặng không nói năng gì.
Hai vị trận sư già cũng cúi đầu thở dài, chạy sang một bên bàn bạc cái gì đó.
Thời gian dần dần trôi đi, lại có mấy đội tu sỉ bay qua đại trận trên đầu họ, nhưng không hề phát hiện thấy sự bất thường bên dưới, họ cũng tự an tâm. Mắt thấy màn đêm đã cận kề, sao giăng đầy trời, trong núi sâu yên tĩnh, khả năng bị những người đó phát hiện cũng nhỏ đi. Tuy người tu hành dựa vào thần thức, không sợ ngày hay đêm, nhưng lúc dò xét thì ngũ quan cũng vô cùng quan trọng.
Mèo trắng chơi một ngày, ăn uống no say, đang nằm trên cây ngủ.
Con nghê bị Quan Ngạo đánh cho thê thảm, nằm sấp dưới tàng cây canh chừng con mèo trắng.
Tiểu hoàng tử dựa vào thân cây đờ ra.
Xem ra việc lần này chạy trốn rồi bị vây hãm ở đây đã đả kích y rất nhiều. Còn hai vị trận sư già kia thì đi vào trong hang đá do Phương Nguyên dùng kiếm đục ra, trịnh trọng nói chuyện với hắn một phen!
"Chúng ta muốn mời ngươi đến Thiên Xu Môn làm trưởng lão!" "Không hứng thú lắm!"
"Thiên Xu Môn chúng ta đã có truyền thừa mấy nghìn năm, đạo uẩn thâm hậu, danh chấn một nước!”
"Ta còn có việc!"
"Các đời Thiên Xu Môn chúng ta đều nghiên cứu trận pháp, có một động tàng kinh, đều là những trận đồ đại trận nổi danh nhất mấy nghìn năm qua. Đó đều là tinh hoa được các trận sư sưu tầm và cất giữ mấy nghìn năm, không dám nói có thể so sánh với thánh địa một phương, nhưng mấy tiên môn bình thường cộng lại cũng không nhiều bằng chúng ta đâu!"
"Thiên Xu Môn chúng ta còn có đại trận hộ sơn được bàn tay tài ba của tổ sư. các đời bố trí, hết sức huyền diệu, có thể nói là vô song!"
"Đừng thấy trận thuật của hai chúng ta... kém ngươi một chút mà lầm, đó là vì ngộ tính của chúng ta không đủ, lúc trước sư tôn đã từng truyền lời lại cho chúng ta rằng với tư chất của hai người chúng ta, đời này của chúng ta cũng chỉ đạt được thành tựu là một vị đại trận sư mà thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, trận đạo. của Thiên Xu Môn chúng ta cũng là hạng nhất, đủ để bồi dưỡng ra một vị đại trận sư ngũ văn siêu phàm thoát tục!"
"Việc này..."
"Nếu ngươi chịu làm trưởng lão của Thiên Xu Môn thì sẽ ngang hàng với hai chúng ta. Tất cả điển tàng của Thiên Xu Môn đều sẽ để cho ngươi thỏa thích đọc!"
"Ta đi..."
"Ôi cái tên này, sao lại chửi ngươi ta vậy?"
"Không, ý ta là, ta đi đến Thiên Xu Môn của các ông!"
Sau khi Phương Nguyên thản nhiên nói ra câu cuối cùng, hai vị trận sư già đều sửng sốt, gần như không thể tin được. Hai người liếc nhìn nhau sau đó nở nụ cười
khổ.
Sớm biết kéo trận sư này về đơn giản như vậy, thì lúc trước họ tội gì phải quanh co vòng vèo lắm thế...
Hai người lập tức mừng rỡ, lập tức đưa ra mấy điều kiện với Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng gắng hết sức đồng ý. Hai bên đều mang theo thành ý, số điều kiện kia không những không có chỗ nào hà khắc, mà còn dễ dàng đến mức khó mà tưởng tượng. Sau khi đạt thành thống nhất, hai vị trận sư vui không tả xiết, liền lên ngay kế hoạch sáng mai sau khi đám tu sĩ Ô Trì Quốc đi xa sẽ cùng nhau quay về Thiên Xu Môn.