Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 520: Lo chuyện bao đồng (1)



Đó là một bộ da người tinh xảo, dung mạo bên trên còn được trang điểm diễm lệ, trâm cài trên đầu còn đầy vẻ cao quý, nhưng thịt bên trong đã bị móc rỗng. Chẳng biết dùng cách gì mà giữ được bộ da người hoàn chỉnh. Ánh mắt bà đờ đẫn, có lẽ nên nói là không có mắt, trong vị trí hốc mắt có hai đốm lửa nhỏ. Theo gió đêm thổi qua, bộ da này vặn vẹo thành một góc độ rất kỳ dị. Bên trong bộ da thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng gọi thăm thẳm, giống như tiếng gió luồn qua những lỗ trên bộ da.

Tiểu hoàng tử cứ thế ngẩng đầu nhìn bộ da người, cả người choáng váng vì sợ.

Y thậm chí quên cả nói, cũng không hét lên, chỉ ngơ ngác nhìn tấm da của mẫu hậu mình đang bay phấp phới theo gió.

Trong hư không, yên tĩnh. "Lữ Phi nói quả nhiên không sai, mẹ con liền tâm..."

"Nếu nói đến ai có thể tìm ra được tiểu điện hạ, thì cũng chỉ có hoàng hậu tâm linh tương thông với ngài thôi..."

Dần dần có mấy giọng nói the thé vang lên, sau đó ở sâu trên bầu trời đêm lập tức xuất hiện mấy ngọn đèn lồng xanh rờn. Ra là mấy âm thị mặc áo đen, trên tay mỗi người đều xách thôi một ngọn đèn lồng, bên trên đèn tỏa ra ánh sáng xanh. Nếu nhìn kỹ thì thấy bên trong mỗi ngọn đèn lồng đều đang chảy ra một sợi tơ như ẩn như hiện, đầu khác của sợi tơ gắn với bộ da người kia.

Bộ da người kia hệt như con rối, bị bọn họ điều khiển hành động.

Mà ở phía sau đám âm thị còn có hơn mười huyền thiết giáp sĩ đang lặng lẽ lướt qua không trung với tốc độ cực mau, bao vây lấy bộ da người và tiểu hoàng tử vào bên trong, đồng thời bắn ánh mắt cảnh giác ra xung quanh tìm kiếm, xem còn có người nào khác không.

"Long Nhi của ta, con ra đây đi..." "Long Nhị, tiên tri chém yêu phi rồi, chúng ta được an toàn rồi..."

Bộ da người kia vẫn đang phát ra giọng nói thăm thẳm, hệt như một oan hồn đang nức nở.

Mà tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ da người ấy thì đã ngây dại hoàn toàn.

"Tiểu điện hạ, Lữ Phi nói ngài phản bội bệ hạ, đánh cắp một bảo vật. Thấy ngài bỏ trốn không muốn gặp chúng ta, nên chắc hản lời này là thật. Việc đã đến nước này, ngài cũng không trốn thoát được nữa, hãy giao món bảo vật đó ra, rồi

theo chúng ta trở về..."

Một âm thị trong đó khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Về lại trong cung, ngài vẫn là tiểu điện hạ của Ô Trì Quốc!"

Tiểu hoàng tử vẫn chưa nói gì, dường như không nghe thấy lời tên kia nói.

Âm thị thấy thế chỉ mỉm cười, khế phất tay áo.

Huyền giáp thị vệ ở bên cạnh lập tức chĩa thương thép về phía tiểu hoàng tử, sau đó có một gã âm thị đi đến, giơ tay lần mò trong ngực y. Mãi đến khi tên âm thị kia cho tay vào ngực mình, tiểu hoàng tử mới đột nhiên phản ứng lại, người run

lên một cái. Đám huyền giáp thị vệ ở bên cạnh đưa thương thép về phía trước, đè lên đầu tiểu hoàng tử khiến y phải cúi rạp xuống.

"A..

Tiểu hoàng tử bị mấy cây thương thép nặng trịch đè xuống, không thể nhúc nhích được.

Nhưng trong miệng y lại phát ra một tiếng gầm thét vừa như dã thú vừa như gào khóc, tuyệt vọng mà thê lương, cùng nỗi sợ hãi vô biên.

Sau đó y dốc hết toàn lực để bật thoát ra.

Chỉ dựa vào chút tu vi gần như có thể bỏ qua không tính của tiểu hoàng tử, vậy mà thương thép trong tay thiết giáp vệ sĩ lúc này lại không thể áp chế được y.

"Mau giữ hắn lại."

Âm thị kia nghe thấy tiếng gào thét thê lương của tiểu hoàng tử cũng sợ hết hồn, trong lòng loáng thoáng cảm thấy tiếng gào khóc này còn đáng sợ hơn tiếng quỷ kêu.

Nhưng hắn ta chỉ thoáng hoảng hồn, sau đó phản ứng lại ngay, cười lạnh một tiếng. Đám thiết giáp vệ sĩ cầm thương phía sau tiểu hoàng tử lập tức đổi thế tiến công, có kẻ gác thương lên sườn y, có kẻ vắt thương lên ngang lưng y, có kẻ lại kẹp vào nách y. Các mũi thương đan xen với nhau hệt như một cái khung thép, khóa chặt tiểu hoàng tử vào giữa, mặc kệ y gào thét giấy dụa ra sao cũng không thể nào thoát ra được.

Mẫu hậu y rõ ràng chỉ cách đầu ngón tay y nửa phân, vậy mà nửa phân này y không thể với tới.

Hơn nữa đám vệ sĩ còn dốc toàn lực, kéo ngược y lùi về sau.

"Tiểu điện hạ, ngài là một người thông minh, cần gì phải làm mấy chuyện không thông minh như thế chứ?”

Âm thị dẫn đầu cười nham hiểm một tiếng, chậm rãi đi tới, đè thấp giọng nói: "Nếu ngài ngoan ngoãn ở yên trong cung, thì đã không xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu cũng không đến mức phải bị như vậy..."

"Nói cho cùng, vẫn là do ngài nghịch ngợm gây rối, mới hại đến người..."

Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay sờ soạng trong ngực tiểu hoàng tử, thấy mặt tiểu hoàng tử chợt đỏ bừng, dường như hắn còn có chút hưng phấn.

"Quá đáng!"

Nhưng đúng vào lúc này, đằng sau âm thị dẫn đầu bỗng vang lên một tiếng than thở xa xôi.

Âm thị kinh hãi vội vàng quay người lại, chỉ thấy giữa hư không có một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài xanh, dáng người cao gầy đang đứng chắp tay, vẻ mặt bình thản, nhưng có thể nhìn ra được trong mắt hắn lóe lên chút lạnh lùng.

Vẻ lạnh lùng ấy là chán ghét, khó chịu, thậm chí còn xen chút căm giận.

"Ngươi là ai?"

Âm thị thủ lĩnh giật mình, với tu vi của hắn ta mà lại không biết thanh niên áo xanh này đến từ lúc nào.

"Một người ngoài... không nhìn nổi cách làm của các ngươi!"

Thanh niên áo xanh kia thấp giọng nói, dường như phải ngập ngừng một chút mới xác định được thân phận của bản thân.

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bước về phía trước.