Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 521: Lo chuyện bao đồng (2)



"Chuyện của hoàng tộc Ô Trì Quốc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào?"

Âm thị thủ lĩnh không dám coi thường thanh niên áo xanh này. Tuy thoạt nhìn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng âm thị lại âm thầm sinh ra một cảm giác kiêng dè khó diễn tả. Sát khí đã lặng lẽ dâng lên toàn thân, song ngoài mặt âm thị vẫn lạnh lùng quát hỏi.

"Vốn không muốn nhúng tay vào!"

Thanh niên trận sư kia vừa đi vừa nói: "Nhưng việc các ngươi làm thực sự khiến ta nhìn không vừa mắt!"

Đột nhiên đáy mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc: "Cho dù là yêu ma ăn thịt người, cũng không ác độc như các ngươi..."

"Vậy là ngươi muốn tìm chết!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Âm thị thủ lĩnh thấy Phương Nguyên đã cách mình rất gần, đột nhiên quát khẽ một tiếng, sát khí bốc lên ngùn ngụt, điên cuồng trào về phía Phương Nguyên. Không ngờ hắn ta lại là Trúc Cơ tầng bảy, khi vỗ một chưởng ra, khí đen xung quanh người tuôn ra ào ào như sóng triều, mờ mờ ảo ảo tạo thành hình dạng một cái đầu lâu, miệng nó há ngoác ra, ngoạm về phía Phương Nguyên, hiển nhiên cùng đường tu luyện với Triệu Nô Nhi.

Song không ai ngờ rằng, đúng vào chớp mắt hắn ta đánh ra một chưởng, thân hình thanh niên áo xanh kia đột nhiên lóe lên, biến mất giữa không trung một cách vô cùng kỳ dị. Đến khi hắn xuất hiện một lần nữa, đã đến bên cạnh tiểu hoàng tử bị tám thanh thương thép kìm kẹp giữa không trung. Sau đó hắn phất tay áo một cái, các thiết giáp vệ sĩ chợt hét lên đau đớn, bị lực mạnh từ tay áo hắn hất bay ra ngoài.

Tiểu hoàng tử từ giữa không trung rơi xuống, thanh niên áo xanh khẽ đưa tay ra, giữ lấy bờ vai y, giúp y đứng vững.

"Phương tiên sinh..."

Đến tận lúc này tiểu hoàng tử mới nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt như mưa nhìn về phía Phương Nguyên.

"Đừng sợi" 'Thanh niên áo xanh khẽ vỗ một cái lên vai y, gật đầu như trấn an. "Ngươi chính là trận sư đã giết chết Triệu công công?”

Âm thị thủ lĩnh vừa nghe thấy ba chữ "Phương tiên sinh", nhất thời cả kinh, trong lòng xâu chuỗi toàn bộ tin tức có được từ trước đến nay, lập tức nhận ra thân phận của Phương Nguyên. Lúc trước bọn họ nhận được lệnh của Lữ Phi, đủ loại cao thủ dốc tổ mà ra, vội vàng chạy tới Thập Vạn Man Sơn, chẳng phải là vì chuyện Triệu công công bán bộ Kim Đan và Dạ hộ pháp bị một trận sư thần bí giết chết hay sao?

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt âm thị thủ lĩnh tràn đầy sát khí, lao thẳng về phía trước, đồng thời hét lớn: "Giết hắn!"

Theo lệnh của hẳn ta, các thiết giáp vệ sĩ vừa bị đánh bay ra ngoài cùng ba âm thị khác gần như đồng thời tung đòn tấn công. Có người thi triển thần thông quỷ dị, có người lại trực tiếp gọi ra pháp khí âm tà, tất cả đều lao vào vây đánh hai người Phương Nguyên.

Phía sau Phương Nguyên chợt dâng lên ánh lửa. Một đám mây lửa từ dưới vù vù bay lên, chỉ chớp mắt đã chặn trước người Phương Nguyên, đánh văng các loại pháp khí. Trong ánh lửa có thể nhìn thấy rõ một hán tử thân hình cao to, trong tay cầm một thanh đại đao, sức lực mạnh đến thần kỳ, chỉ cần hắn ta vung đao là cưồng phong nổi lên ào ào. Đám thiết giáp vệ sĩ vừa xông đến trước người Phương Nguyên đã bị quét bay tán loạn, không khống chế được thân hình.

"Phương tiểu ca, ta có thể giết người không?"

Hán tử cao lớn đó hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm mấy âm thị, trầm giọng quát lên.

Lúc trước bởi vì mỗi lần ra tay hắn ta đều không biết nặng nhẹ, nên đã được dặn là không được giết người. Nhưng vào lúc này, trận sư áo xanh chỉ khế gật đầu một cái, nói: "Giết đi, đám này không phải là người!"

"Được!"

Đáy mắt hán tử cao to đột nhiên lóe lên vẻ vui mừng tàn bạo, cuồng đao vung lên, kết hợp với đám mây lửa, hắn hung hãn chém giết tứ phía.

Đám thiết giáp vệ sĩ và ba âm thị cảnh giới Trúc Cơ khác đối diện với sức mạnh cuồng bạo này đều sợ mất mật, chỉ cảm thấy áp lực đè xuống như biển như núi. Trong lúc nguy cấp bọn họ chỉ có thể gọi pháp khí ra chống đỡ, không còn chút sức đánh trả nào!

"Chỉ dựa vào một trận sư nh nhỏ như ngươi, mà cũng dám lo chuyện bao. đồng?"

Trong mắt âm thị thủ lĩnh lóe lên vẻ oán hận, sát khí dâng lên toàn thân. Hắn †a xòe năm ngón tay để pháp lực điên cuồng tuôn ra, tạo thành một cái đầu quỷ khổng lồ. Áo choàng đỏ tươi cũng được bung ra ngoài hệt như một biển máu ập. xuống, dập tắt đám mây lửa đang lan đến trước mặt hắn ta. Sau đó hắn ta dùng một góc độ kỳ dị vọt về phía Phương Nguyên, điều khiển đầu quỷ nhe răng há miệng cắn xuống!

Âm thị thủ lĩnh nhìn ra được trận sư trẻ tuổi và hán tử cao to kia đều có tu vi không cao. Hai người này cùng lắm là tu sĩ Trúc Cơ cấp thấp mà thôi, nhưng hắn †a cũng không dám quá khinh thường.

Dù sao bọn họ cũng đã biết được nguyên nhân cái chết của Triệu công công Triệu Nô Nhi bán bộ Kim Đan, nên rất kiêng ky vị trận sư này.

Bởi vậy âm thị thủ lĩnh vừa ra tay là dốc toàn lực, muốn ép cho trận sư này. không có thời gian bày trận.

Song đối với trận sư trẻ tuổi này, hiển nhiên không phải ai cũng có tư cách khiến hắn phải bày trận.

Mắt thấy âm thị lao đến gần, ánh mắt hắn chợt lạnh đi, sau đó gập ngón tay bắn ra.

Bên cạnh hắn chợt lóe lên một ánh chớp đỏ, một con chim tước nhỏ bằng nắm tay xuất hiện, đang vỗ hai cánh bé xíu. Nó thoạt nhìn rất thần kỳ, cơ thể giống như được tạo thành từ ngọn lửa, nhưng trên người lại không ngừng lóe ra tia chớp.

"Ngươi..."

Vừa nhìn thấy ánh chớp vụt sáng bên cạnh trận sư trẻ tuổi, âm thị thủ lĩnh chợt biến sắc.

Giọng nói của trận sư kia vang lên vào đúng lúc này: "Ai nói với ngươi ta chỉ là một trận sư?”