Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 522: Lực lôi đạo chuyên khắc âm tài



"Vút..."

Con chim tước nho nhỏ bay thẳng về phía âm thị thủ lĩnh, đâm sầm vào đầu lâu màu đen đẳng trước hắn ta.

Cái đầu lâu kia to gần bằng một người, mà chu tước lôi linh lại chỉ nhỏ như nắm tay, kích cỡ hai bên cách nhau quá xa.

Nhưng khi hai bên đụng vào nhau, lại chỉ nghe thấy "uỳnh" một tiếng, đầu lâu bị lôi tước đâm xuyên qua thành một cái lỗ. Sau khi bay xuyên qua, chu tước còn kéo theo một vệt tia lửa điện rất dài, vọt thẳng về phía âm thị thủ lĩnh. Sức mạnh sấm sét đáng sợ trên người nó dọa cho hắn ta hết hồn, mặt trắng bệch như vôi, vội vàng kéo áo dài đỏ ra trước người.

Mỗi âm thị đều có một chiếc áo dài đỏ, nó chính là pháp khí mà âm thị Ô Trì Quốc thường sử dụng, phẩm chất bất phàm, một khi kéo đến trước người thì sẽ giống hệt như một biển máu, trên lớp vải mềm mại ẩn chứa đầy sát khí âm trầm. Ngay cả thần binh lợi khí cũng khó mà phá thủng được nó.

Nhưng khi chu tước lôi linh lướt qua, chiếc áo dài đỏ hệt như giấy Tuyên

Thành đụng phải lửa than, bị đốt ra một lỗ, con chim tước nho nhỏ chui qua không hề gặp trở ngại gì.

"Vút..." Một tia chớp đánh thẳng về phía âm thị! "Thiên Đạo Trúc Cơ..."

Âm thị rặn ra bốn chữ từ trong kẽ răng, hai mắt đỏ sọc như máu, liều mạng giơ tay vỗ một chưởng ra.

Chưởng này đã ngưng tụ pháp lực cả cuộc đời hắn ta.

Nhưng khi chưởng ấy tiếp xúc với con lôi linh của Phương Nguyên, thì cánh tay của âm thị thủ lĩnh cũng không còn, tất cả đều hóa thành tro bụi, bay tán loạn vào trong hư không.

Lực lôi đạo chuyên khắc âm tài

Con chu tước lôi linh của Phương Nguyên tuy không phải là đứng đầu, cũng chưa trưởng thành đến độ có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của lôi linh hỏa hệ, nhưng dù sao cũng là lực lôi đạo, tương khắc với âm dương tà pháp mà âm thị tu luyện, không phải là thứ mà pháp bảo tà ma cùng sát khí trên người hắn †a có thể chống đỡ được. Chỉ cần hai bên vừa đối mặt đã khiến hẳn ta phải ăn quả đẳng, trong lòng kinh hoàng đến mức khó hình dung nổi.

"Xoetl"

Âm thị thủ lĩnh vừa ôm lấy vết thương trên cánh tay, lùi lại phía sau, vừa gọi đạo phù ra định truyền tin.

Lúc trước Lữ Phi đã có lệnh, chuyện luyện hoàng hậu thành tà linh không thể để các cao thủ khác trong Ô Trì Quốc biết được, tránh mang tiếng xấu. Bởi vậy lúc bọn họ tới đây, các cao thủ khác đều đã bị điều ra khỏi khu vực này, không để người khác nhìn ra mánh khóc...

Nhưng đến lúc này hắn ta không còn để ý được nhiều như thế.

Hắn ta chỉ đành liều mạng gọi cứu viện tới, bắt được trận sư này rồi tính!

Thân là trận sư đã đáng sợ rồi, nhưng điều khủng khiếp hơn là trận sư này lại là Thiên Đạo Trúc Cơ...

Người như vậy, cho dù hắn vừa mới bước vào Trúc Cơ cũng không thể khinh thường được!

"Phụt..."

Trong lòng đã đưa ra quyết định, âm thị thủ lĩnh há miệng phun ra một bãi máu đen. Máu đen lập tức hóa thành sương máu tràn ngập hư không, mùi tanh tưởi bốc lên mang theo khí tức ăn mòn.

Còn bản thân hắn ta thì cắn răng một cái, hóa thành một luồng ánh sáng định bỏ chạy về phương xa.

Phương Nguyên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía âm thị thủ lĩnh, nếu lúc này đuổi theo, chắc chắn sẽ bị máu đen cản trở. Nhưng hắn không hề có ý định đuổi theo, chỉ âm thầm bắt một pháp ấn, sau đó pháp lực tuôn ra từ sau lưng hắn. Một thần tướng khổng lồ cao ba trượng lập tức hiển hóa ra, giơ bàn tay rộng lớn về phía trước, xuyên qua màn sương máu đen bắt lấy âm thị thủ lĩnh vừa hóa thành luồng ánh sáng.

Một trong tứ đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, Âm Dương Ngự Thần Quyết!

'Thanh Dương Tông là một trong ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, đạo pháp truyền thừa đương nhiên là cao hơn tà pháp mà âm thị Ô Trì Quốc tu luyện.

"Ta là tổng quản nội vụ Ô Trì Quốc, ngươi dám giết ta..." Âm thị kinh hoàng, liều mạng gào lên.

Phương Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, từ bàn tay to lớn của thần tướng bỗng tuôn ra lực lôi điện, tia lửa lóe lên lách tách xung quanh.

Âm thị kêu lên thảm thiết, từng tấc cơ thể dần hóa thành tro bụi. "Tôn công công..."

Lúc này đám thiết giáp vệ sĩ đã bị Quan Ngạo dùng một đao giết sạch. Với tu vi của ba người kia, lại đối diện với Quan Ngạo trong khoảng cách gần thế này, ai nấy đều cảm thấy áp lực vô biên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. Vừa quay người lại lại thấy Tôn công công đã chết, bọn họ không khỏi hoảng hốt, kêu to một tiếng,

muốn bỏ chạy về bốn phương tám hướng. Nhưng Phương Nguyên đã quay sang phía bọn họ, đáy mắt đen kịt một màu.

Ba âm thị nhìn thấy ánh mắt đó, cả người như rơi vào giấc mộng, phản ứng chậm mất nửa nhịp.

Một đạo truyền thừa khác của Thanh Dương Tông: "Tiểu Thanh Mộng Thuật"!

Cũng chỉ với thời gian nửa nhịp như thế, Quan Ngạo đã xông tới, vung đại đao lên, chém ngay một người trong đó thành hai nửa, ngay cả cơ thể cũng bị ngọn lửa trên thanh đạo thiêu rụi thành tro tàn. Hắn ta cũng không ngừng lại, tiếp tục. tung ra một quyền, đầu của một âm thị khác bị một quyền này đấm nát như quả dưa hấu, máu me văng tung tóe lên mặt của tên âm thị thứ ba, khiến gã cả kinh, sực tỉnh lại.

"Aaa.."

Gã bị sự điên cưồng của Quan Ngạo dọa cho hết hồn, xoay người chạy trốn, tung ra sức lực cực hạn, chỉ lướt một cái đã vượt qua trăm trượng.

Nhưng đẳng sau lại chợt vang lên tiếng rít gào, có một con nghê to bằng con bê từ đâu xông tới, hệt như chó hoang, tốc độ vô cùng đáng sợ. Chưa đến thời gian một hơi thở, nó đã đuổi kịp âm thị còn lại, bổ nhào vào lưng gã, móng cào miệng cắn...