Nhìn tấm da người quỳ xuống trước mặt mình, Phương Nguyên ngây người. Giờ phút này, hắn cảm thấy trái tim dường như hơi thắt lại.
Quan Ngạo và hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn cách đó không xa đều không khỏi xúc động, sửng sốt nhìn cảnh tượng ấy.
Ngay cả con mèo trắng kia, lúc này ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên. "Mẫu hậu..." Tiếng khóc của tiểu hoàng tử càng thêm run rẩy, vội vàng quỳ xuống theo.
Người phụ nữ này đã chết, bị một loại tà pháp giết chết, gọt thần hồn, luyện thần trí, sau đó nhốt linh hồn của bà vào trong tấm da người, hòng thông qua quan hệ mẹ con giữa bà và tiểu hoàng tử tìm ra tung tích của tiểu hoàng tử đang ẩn nấp trong Thập Vạn Man Sơn. Đây là một mánh khóe cao siêu, trận pháp của Phương Nguyên có ghê gớm đến đâu, nhưng thông qua loại liên hệ này, bà vẫn có thể tìm ra được.
Nhưng âm hồn bị loại tà pháp này luyện hóa thì đương nhiên là không dễ chịu chút nào. Đối với hoàng hậu của Ô Trì Quốc mà nói, cảm thụ giống như bị vạn cây kim thép đâm móc xuyên qua xương tủy, sau đó máu thịt bị thiêu đốt trong dung nham, tấm da thì lại bị đóng băng trong Cửu U vậy...
Điểm mấu chốt nhất là, thần hồn của bà vẫn còn một tia linh tính cuối cùng, bà biết những người kia muốn làm gì.
Bà cũng biết, sau khi chết mình sẽ trở thành công cụ để đám người kia dùng hãm hại con trai mình!
Nhưng bà không thể phản kháng lại, bởi vậy thần hồn của bà vĩnh viễn phải chịu nỗi đau đớn ấy!
Mà trong tình huống như vậy, âm hồn chỉ có một sở nguyện duy nhất, đó chính là giải thoát...
Lúc trước bà vẫn luôn bị đám âm thị xách đèn lồng khống chế, hiện giờ đèn lồng đều đã bị phá hủy, bà cũng được tự do rồi.
Đối với một linh hồn đã chịu mọi khổ sở đau đớn mà thôi, được tiêu tan ngay lập tức mới là điều khiến bà yên lòng nhất.
Nhưng bà lại không tan biến mà tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn ấy, duy trì một luồng thần niệm cuối cùng, quỳ xuống dưới chân Phương Nguyên!
Hoàng hậu đang cầu xin hắn, có lẽ đối với bà mà nói, thậm chí còn không biết mình đang cầu xin điều gì.
Tiểu hoàng tử muốn cầu xin Phương Nguyên báo thù giúp mình, nhưng hắn chỉ đồng ý đưa y rời đi. Nếu người phụ nữ này có linh thiêng, phỏng chừng cũng muốn để tiểu hoàng tử rời đi, lấy an toàn làm trọng. Nhưng bà đã hóa thành u hồn, không còn ý thức suy nghĩ. Bởi vậy bà chỉ có thể hành động dựa vào bản năng, bản năng bà cảm thấy tiểu hoàng tử rất tuyệt vọng, muốn cầu xin người trước mắt này, nên bà cũng quỳ xuống theo.
Khi còn sống bà là hoàng hậu Ô Trì Quốc, cao quý vô hạn, chẳng biết bao. nhiêu đại tu sĩ Kim Đan cũng chỉ ngang hàng với bà mà thôi. Khí chất cao quý ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy của bà, vậy mà vào lúc này, bà không hề do dự quỳ xuống trước Phương Nguyên.
Mà quan trọng hơn là bà chính là hoàng hậu của một nước, ngưng kết ra số mệnh của Ô Trì Quốc.
Cuộn thánh chỉ trên người tiểu hoàng tử lúc trước có thể giúp Phương Nguyên áp chế sức mạnh trong lôi thạch, tu luyện thành đạo lôi dẫn thứ nhất trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn. Từ đó có thể thấy được một ý niệm của quốc gia nặng nề đến mức nào, huống hồ là hoàng hậu của Ô Trì Quốc?
Trong biên cảnh Ô Trì Quốc, ngoại trừ trời đất, không ai dám nhận một quỳ của hoàng hậu như bà.
Theo một lạy của bà, dường như toàn bộ vùng đất rộng lớn của Ô Trì Quốc cũng âm thầm rung lên.
Một niềm tin tuy vô hình nhưng mãnh liệt, đang chậm rãi tràn về phía Phương Nguyên.
Hắn giơ tay lên, dường như loáng thoáng nhìn thấy ở phía chân trời xa xa, mây khói khi tụ khi tan.
Trong lòng hắn cũng từ từ cân nhắc, cảm thấy đưa ra quyết định vào lúc này là một việc rất khó khăn.
Bất kể là con mèo trắng, Quan Ngạo, hay là hai vị trận sư già, cùng con nghê đang ăn sạch tên âm thị ở cách đó không xa kia, giờ phút này đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên. Cả trời đất đều chìm trong yên lặng, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của hắn...
"Đã cảnh cáo bản thân vô số lần đừng xen vào việc của người khác, lấy tu hành làm trọng..."
Phương Nguyên thầm than một tiếng trong lòng: không nỡt"
Nhưng, chung quy vẫn là
Cảm nhận mạch nước ngầm bắt đầu phun trào mãnh liệt trong lòng, hắn thấp giọng nói với tấm da người: "Ta đồng ý với bài"
Giọng nói rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.
Sau khi Phương Nguyên nói ra câu đó, trên lãnh địa rộng lớn của Ô Trì Quốc có một sức mạnh nào đó khó phát hiện ra đang tràn về phía hắn hệt như thủy triều, phù trợ cho hẳn. Đây là thứ sức mạnh vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Phương Nguyên, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ rằng sau khi mình đồng ý, thần thức dường như đã ngưng luyện thêm rất nhiều, mạnh mẽ vô biên.
Trong những người có mặt ở đó, chỉ có con mèo trắng là ngẩng đầu lên vào giờ phút này. Nó có thể nhìn thấy thứ sức mạnh kia giống như mây khói đang tụ tập lại từ
bốn phương tám hướng, quấn quanh người Phương Nguyên.
Thân hình hắn bình thường cảm thấy mảnh mai yếu ớt trong bộ áo dài xanh, thì nay lại trở nên sừng sững như núi.
Ánh mắt con mèo trắng hơi thay đổi, có chút hài lòng. Nó biết đây là sức mạnh phù trợ đến từ số kiếp của một quốc gia.
'Thứ mà nam tử áo xanh trước mắt này thiếu, chẳng phải chính là thứ sức. mạnh ấy hay sao?