Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 525: Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (2)



"Đa tạ tiên sinh..."

Tiểu hoàng tử nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trên mặt giàn dụa nước mắt, nhưng ánh mắt lại toát ra tia hi vọng.

'Tấm da người kia cũng lờ mờ hiện ra vẻ vui mừng. Sau khi nghe Phương Nguyên đồng ý, tia linh tính cuối cùng trong tấm da cũng từ từ biến mất, tấm lưng gắng gượng thẳng lên để quỳ trước Phương Nguyên cũng chậm rãi sụp xuống...

Tiểu hoàng tử vội vàng ôm lấy bà, tấm da người trở nên mềm nhữn, y nhất thời gào khóc.

"Khóc đủ chưa?”

Giờ phút này, tâm niệm của Phương Nguyên đã định, nét mặt lại trở nên bình thản.

Hắn lẳng lặng nhìn tiểu hoàng tử, đợi y khóc một lúc, để trút hết mọi đau thương trong lòng ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng cắt ngang y, dùng một đạo pháp lực nâng y lên, bay xuống khe núi, đồng thời chậm rãi nói: "Sau này ngươi còn rất nhiều thời giand dể khóc, giờ... chuẩn bị làm việc đi!"

Tiểu hoàng tử hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phương Nguyên, rồi gật mạnh đầu,

"Bây giờ ngươi dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, tóm lược toàn bộ thế lực trong Ô Trì Quốc cho ta biết!"

Xuống dưới dất, Phương Nguyên ngồi đối diện với tiểu hoàng tử, hỏi y. "... Vâng!"

Trong đôi mắt đỏ hoe của tiểu hoàng tử một lần nữa ánh lên chút thần thái. Tuy tâm trạng y vẫn còn mê man, nhưng không dám hỏi nhiều, mà chỉ ngoan ngoãn lên tiếng trả lời nhanh: "Trong Ô Trì Quốc ta có rất nhiều cao thủ, nhưng đều lấy phụ hoàng làm đầu. Ai là người đứng đầu Ô Trì Quốc thì họ sẽ cống hiến sức lực cho người đó. Thực lực yêu phi cùng lắm là Trúc Cơ, tuy đáng sợ nhưng bản thân ả ta thực ra..."

Nghe y nói, Phương Nguyên giơ tay phải ra, vô thức vẽ xuống mặt đất. Tiểu hoàng tử không hiểu, hơi ngừng lại một chút. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi nói tiếp đi!"

Tiểu hoàng tử lại vội vàng nói, từ cách phân phối lực lượng của Ô Trì Quốc, đến các mắt xích tương ứng trong đó, miêu tả giản lược một lần.

Lúc trước y và Phương Nguyên cùng nhau chạy trốn, khi ở Hỏa Vân Lĩnh cũng đã thảo luận mấy hôm, bản thân y cũng đã nói rất nhiều cho Phương Nguyên biết. Hiện giờ y chỉ đem những khả năng mà đầu óc gắng hết sức nghĩ ra được cùng một vài chuyện khá quan trọng nói hết cho Phương Nguyên biết.

Tay phải Phương Nguyên vẫn không ngừng vẽ viết lung tung dưới đất, thoạt nhìn có vẻ loạn cào cào, không rõ quy tắc trình tự.

"Hai người kia đang làm gì vậy?"

Hai trận sư già của Thiên Xu Môn ở cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau, đều có vẻ nghỉ ngờ.

Nhưng cũng may, việc này không tốn nhiều thời gian lắm, chỉ một lát là Phương Nguyên đã có kết quả. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khá nghiêm túc, thấp giọng nói với tiểu hoàng tử: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ không thay ngươi đối phó yêu phi!"

Tiểu hoàng tử sửng sốt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Ngay cả hai vị trận sư kia cũng ngây người, họ nhìn ra được, Phương Nguyên không phải là người nói mà không giữ lời. Rõ ràng vừa rồi hắn đã đồng ý trước tàn linh của hoàng hậu rằng sẽ giúp đỡ tiểu hoàng tử, chẳng lẽ chỉ chớp mắt đã định nuốt lời rồi?"

"Việc ta có thể giúp ngươi, chính là phục quốc!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Song, Phương Nguyên không phải là kẻ thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: "Nếu vậy thíi ngươi có thể tự mình báo thù!"

"Ý của tiên sinh là..." Tiểu hoàng tử ngây ra, nét mặt mờ mịt dần trở nên sáng tỏ. Phương Nguyên biết y đã đoán ra dụng ý của mình.

Hai vị trận sư kia trợn tròn mắt đứng tại chỗ, nghĩ thầm hai người này đang nói gì đó?

Phương Nguyên cũng không rề rà thêm nữa, bước nhanh đến trước mặt con mèo trắng, nói: "Bạch huynh, ta có việc muốn nhờ huynh..."

Mèo trắng lười biếng nhìn hắn, ánh mắt còn lộ vẻ trêu tức. Nó liếc đôi mắt đen kịt lại mang theo chút gian xảo xuống bình hồ lô đang dắt ở hông Phương Nguyên, ý tứ rất rõ ràng, nhờ nó giúp đỡ thì phải lấy thủy mạch chỉ linh ra đổi.

Phương Nguyên mỉm cười, chỉ vào con nghê sau lưng mèo trắng: "Không phải nhờ huynh, ta muốn nhờ nó giúp đỡ..."

Mèo trắng vốn không hứng thú lắm, nhưng nghe hắn nói thế thì lập tức phấn chấn hẳn lên.

"Gào...

Con nghê nghe vậy lập tức nổi giận: Ngươi đã giết chủ nhân cũ của ta, còn muốn tìm ta giúp đỡ?"

"Meo meo...

Mèo trắng bỗng quay đầu lại kêu hai tiếng về phía con nghê. Con nghê nhất thời im bặt, bất đắc dĩ phủ phục xuống: Giờ chủ nhân đã lên tiếng rồi, ngươi cứ nói đi!"

"Sau này ta muốn ngươi đưa tiểu hoàng tử quay về cung..."

Phương Nguyên thấp giọng nói, không chỉ nói cho mình con nghê nghe, mà nói cho cả tiểu hoàng tử nghe nữa.

"Ngươi chỉ cần làm mỗi việc đó thôi, có thể thành công hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính ngươi..." Phương Nguyên quay đầy nhìn tiểu hoàng tử, nói bằng giọng chân thành.

"Tiên sinh, trong cung cao thủ như mây, ta..."

Tiểu hoàng tử nghe vậy, vừa kích động, vừa sợ hãi, nhất thời không dám đồng

"Ta sẽ giải quyết việc đó!"

Phương Nguyên thấp giọng nói, sau đó đưa tay ra: "Đưa Thất Bảo Lôi Thụ cho tai"

Tiểu hoàng tử không chút do dự đưa hộp sắt trong tay cho Phương Nguyên!

Sau đó Phương Nguyên cầm lấy hộp sắt, nói với hai vị trận sư của Thiên Xu Môn: "Xem ra ta quả nhiên có duyên với Thiên Xu Môn!"

Hai vị trận sư đã biết Phương Nguyên muốn làm gì, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy theo: "Ngươi... muốn dùng sức của một người đối đầu với cả một đất nước sao?"

Phương Nguyên mỉm cười với họ: "Có phải rất thú vị không?”