"Cục"
"Cục"
"Cục"
Một đám cao thủ Ô Trì Quốc phản ứng cực nhanh, gần như cùng lúc có vài vị âm thị đang ở đó bị giết thì bọn họ đã nhận được tin tức mà chạy tới. Cũng có vô số cao thủ canh phòng bốn phía, đề phòng có người chạy mất.
Lúc trước Lữ Phi trong cung đã ra lệnh, bảo bọn họ cho dù làm thế nào cũng phải tìm được tiểu hoàng tử. Chỉ là tiểu hoàng tử trốn kỹ, bọn họ cũng chỉ biết y ở trong núi chứ không biết cụ thể ở chỗ nào. Hiện giờ khó khăn lắm mới lấy được chút manh mối, nào có ai dám làm hỏng chuyện chứ?
"Âm phi có lệnh, tiểu điện hạ ở trong phạm vi mười dặm này, cho dù là đào. sâu ba thước cũng phải tìm ra bọn họ!"
Thống lĩnh thị vệ Ô Trì Quốc có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mang một thân sát khí giống như Dạ hộ pháp, làm việc lão luyện, mạnh mẽ vang dội, rất có cách thức, vừa tới nơi là lớn tiếng hét lên bố trí giáp sĩ canh gác.
Không phải Ô Trì Quốc không có cao thủ cảnh giới Kim Đan, mà bởi vì tu sĩ cảnh giới Kim Đan ít nhất cũng là người trấn thủ một phương, thuộc loại rường cột nước nhà. Chỉ là Lữ Phi thì còn chưa thể điều động được tới bọn họ, chỉ có thể mượn ý chỉ của bệ hạ, lệnh cho bọn họ phong tỏa ở ngoài Thập Van Man Sơn.
"Vu..."
Nhưng khi bọn họ khó khăn lắm mới bố trí xong phòng thủ, thì một luồng ngân quang đột nhiên phóng lên cao, lao thẳng về phía đông.
Lưồng ngân quang kia bay rất nhanh, nhưng thống lĩnh Ô Trì Quốc vẫn liếc mắt là nhận ra, ngân quang kia là một ngân toa, trên đó có ngồi bốn người. Một người khống chế ngân toa mặc áo bào xanh, cảnh giới Trúc Cơ, một người khác là cự hán dáng người khôi ngô tới cực điểm, cuối cùng là hai vị lão giả một tóc đen một tóc bạc. Tuy rằng ngân toa bay rất nhanh, nhưng bên trong không hề nhìn thấy bóng dáng tiểu hoàng tử!
"Lữ Phi có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào khu vực này, nếu không giết không cần hỏi!"
Thống lĩnh Ô Trì Quốc kia thấy vậy lớn tiếng hét: "Bắt bọn họ lại!"
"Dạ!"
Mấy người tu hành trên không trung nghe vậy, đồn dập bao vây lại, tế lên các loại pháp bảo đánh về phía ngân toa.
Nhưng không ai ngờ, ngân toa kia đi cực nhanh, vòng vây của bọn họ còn chưa vây kín, nên không thể ngăn cản, để nhóm kia xông ra ngoài. Ngân toa đã lướt qua bọn họ bay thẳng về phía cực đông, pháp khí cũng đập vào khoảng không, nhưng lại không thương tổn được nhóm người kia.
"Phân ra một nhóm người, đuổi theo!"
'Thống lĩnh kia thấy vậy thì trầm giọng quát: "Đồng thời gửi tin cho phía Đông, để bọn họ ngăn đám người kia lại!"
Những người khác nghe vậy, lập tức lĩnh mệnh thi hành.
Trong lòng vị thống lĩnh vô cùng rõ ràng, Lữ Phi muốn chính là tiểu điện hạ, còn là nghiêm lệnh. Mặc dù mấy người kia Lữ Phi cũng có nhắc tới, cũng là người phải giết, nhưng tầm quan trọng của đám người đó vẫn thua xa tiểu hoàng tử.
Bởi vậy lúc này, gã cũng chỉ phân ra một nhóm người đuổi giết theo mà thôi.
Còn những người khác vẫn phải thủ tại chỗ này, tìm được tiểu hoàng tử trước đã rồi tính.
"Vu..."
Luồng ngân quang trên không trung kia bay cực nhanh, quả thực kiêu ngạo, không hề che dấu sự hiện hữu của mình, lại giống như đang vội vàng thoát thân không quan tâm tới việc che giấu gì nữa. Trong tình huống như vậy, ngân toa thoát ra rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã bay xa mấy trăm dặm, nhưng đúng vào lúc này, phía trước lại đông nghẹt, những người nhận được tin tức đã sớm cản ở nơi này...
"Lập tức chịu trói, chớ tìm đường chết!"
Một mảng mây đen dày đặc đen kịt vắt ngang hư không hơn nghìn trượng, trong đó có thể thấy được hắc giáp hộ vệ khí thế uy nghiêm đáng sợ, giống như một bức tường sắt, cắt hư không này thành hai đoạn.
Đến lúc này, Ô Trì Quốc mới cho thấy một góc sức mạnh của mình, tự như đom đóm sánh với trăng sao.
Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể tập hợp nhiều người tu hành chặn đường như vậy, một người sao có thể chống cự lại?
"Muốn bắt ta, các ngươi có bản lĩnh này sao?"
Nhưng Phương Nguyên ở trên ngân toa thấy bức tường sắt này thì lại cất tiếng cười lạnh, ngân toa không những không giảm tốc, ngược lại còn tăng nhanh lao thẳng về phía bức tường sắt, giống như phát điên, muốn đâm thẳng qua những người này để tiến lên!
"Hừ, đó là cảnh giới Kim Đan, đừng tưởng dễ đi qua như vậy..."
Mà thống lĩnh trên bức tường sắt kia thì cười lạnh một tiếng, quát chúng hộ vệ chuẩn bị ra tay.
Nhưng thời điểm luồng ngân quang kia sắp sửa tông vào mảng mây đen đông nghìn nghịt, thì trên tay trận sư áo bào xanh trên ngân toa đột nhiên xuất hiện một hộp sắt nhỏ, ánh mắt lạnh lùng. Tay hắn nhanh chóng điểm vài chỗ trên hộp sắt, mở ra một tầng cấm chế, sau đó rót pháp lực vào, hộp sắt con này lại nở rộ giống như hoa sen, sau đó lộ ra một luồng điện quang!
"Tách tách tách..." Từ trong hộp sắt con kia bay ra một cái cây nhỏ.
Cái cây nhỏ kia chỉ cao chừng ba thước, nhưng lại mọc đầy lôi điện, còn có từng tia lôi điện chói mắt quấn quanh.
"Cái đó là..."
Thống lĩnh cầm đầu thấy cái cây nhỏ kia, lập tức lắp bắp hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau.
Nhưng đã không còn kịp rồi, trận sư áo bào xanh kia đột nhiên vươn tay cầm lấy cây nhỏ kia, những tia chớp lớn bằng đầu ngón tay từ trên cây kia bay lên không trung. Trời cao giống như đáp lại, đột nhiên có một màn lôi điện đánh xuống!
Từng tia chớp đáng sợ thô to như thắt lưng người, không dưới mười tia!