Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 533: Lấy mệnh lấp vào (2)



Ngày hôm qua hắn vốn đã mang đến ba trăm huyền giáp vệ, sau lần đầu tấn công núi đã thương vong thảm trọng, nếu không phải sau đó Lữ phi tới, còn mượn ý chỉ của bệ hạ, điều động toàn bộ các huyền giáp vệ ở các địa phương khác có thể điều động đến nhằm tăng lực công phá trận pháp vào núi, hắn thậm chí đã không tập trung nổi đầy đủ lực lượng để duy trì tiến công núi Định Đỉnh này một ngày đêm nữa rồi.

Mà hôm nay, mặc dù đã phá vỡ được tầng đại trận thứ nhất của núi Định Đỉnh nhưng tổn thất của huyền giáp vệ cũng đã là quá lớn.

Hiện trạng này khiến hắn cảm thấy như thể phía trước có một con ác thú, bọn họ không nghĩ cách làm sao để chém chết nó mà lại dâng lên tận miệng nó từng cái mạng, mặc nó ăn tươi nuốt sống, trông chờ vào việc lấy cả núi xác người làm bụng ác thú nổ tung vì quá no.

Lấy mạng người để cưỡng chế bổ sung chỗ yếu, cưỡng chế phá trận, liệu còn phương pháp nào ngu xuẩn hơn thế chăng?

“Ha ha, làm tốt lắm, tầng đại thứ nhất đã phá rồi, con rùa đen rút cổ kia sẽ trốn không được bao lâu nữa đâu, tiếp tục tấn công cho ta.”

Gã âm thị thay Lữ phi truyền lời lại tới, nở nụ cười với thống lĩnh. “Vẫn còn muốn tiếp tục cường công ư?”

Thống lĩnh nghe xong, tâm trạng đã mơ hồ nổi cơn giận dữ, hung hăng nhìn về phía âm thị kia.

Chẳng lẽ thật sự muốn ba nghìn huyền giáp vệ này đều chôn vùi ở đây ư? Mệnh của bọn hắn cũng là mệnh người mà...

“Hừ, nương nương có chỉ, bất luận thế nào cũng phải đánh vỡ núi Định Đỉnh này, bắt gã trận sư lại, ngươi không muốn nghe lệnh?”

Gã âm thị nhìn thấu sự bất mãn trong lòng thống lĩnh, lạnh lùng lườm hắn một cái.

Thống lĩnh nghe gã nói thế, lưng lập tức ướt một lớp mồ hôi lạnh, thấp giọng thưa: “Nhưng nếu tiếp tục cường công thì số lượng nhân thủ tổn thất thật quá...”

“Dù có tổn thất nhân thủ thì đó cũng là nhân thủ của bệ hạ, nhân thủ của nương nương, có liên quan gì tới ngươi?”

Âm thị lạnh lẽo cười, ánh mắt hung ác nhìn về phía thống lĩnh. “Vâng... Vâng...”

Gã thống lĩnh kinh hãi vô cùng, vội vàng thưa dạ, sau đó cung lệnh kỳ lên: “Tiếp tục công trận.”

Âm! Ầm! Ầm!

Đám huyền giáp hó khăn lắm mới tấn công lên núi Định Đỉnh, nghe được lệnh liền lập tức hét lớn, tiếp tục đánh về phía sườn núi. Nhưng bọn họ mới vừa xông lên chưa được trăm trượng, lại chợt nghe giữa không trung vang lên một tiếng động lớn kinh thiên động địa, từng lưỡi dao đá từ dưới nền đất đột ngột trồi lên, cực kì sắc bén, xé nát hết thảy những thứ bên trên nó, đám huyền giáp vệ đề phòng không kịp, trong giây lát không biết đã có bao nhiêu người bị phân thây.

€ó người thấy tình thế không ổn, vội vàng lao vút vào không trung.

Nhưng còn chưa kịp lao ra bao xa, giữa không trung chợt có một vạt hỏa vân ập tới, che kín bốn phương tám hướng.

“Aaa...

Đám tu sĩ Trúc Cơ vừa xông lên núi tức bị đốt trọi da thịt, toàn thân ngùn ngụt tà hỏa, kêu thảm lui về.

Về tới chân núi mới thấy, đã có quá nửa nhân số bị hỏa trận trên núi đốt cho. trọng thương.

“Nương nương, cứ tiếp tục công trận như vậy, chỉ e là...”

Nhìn tình cảnh thảm thiết này, âm thị cũng thoáng chút không đành lòng, gã hơi do dự, rồi thấp giọng thưa với người trong ngọc liễn.

“....E là có hơi chậm đó.”

Từ trong ngọc liễn, giọng nói yêu kiểu mị hoặc kia lại vang lên, như có điểm không vui: “Chẳng qua chỉ là một trận pháp hộ sơn của một tiên môn nho nhỏ, vậy mà đánh đã hai ngày lại ngay cả sườn núi cũng chưa có đánh tới, Ô Trì Quốc nuôi

nhiều huyền giáp vệ như vậy, chỉ để nuôi chơi thôi ư?”

Âm thị nghe xong, mồ hôi lạnh bò đầy người, vội nói: “Vâng, vâng, đám người này quá vô dụng, để nô tì đi giục bọn họ.”

“Hừ!”

Giọng nói mị hoặc yêu kiều kia lại vang lên: “Bệ hạ vẫn chưa tới sao?”

Âm thị vội vàng bẩm: “Hôm qua bệ hạ đã khởi giá, hẳn là một ngày nữa sẽ tới đây ạ”

Thanh âm kia lại vọng ra: “Tứ đại phiên trấn thì sao?”

Âm thị thưa: “Bọn họ... Nô tì đã gửi thư cho bọn họ, nhưng bốn vị phiên trấn chưa thấy trả lời nô tì... Ta nghĩ là, có lẽ bốn vị này là các cao thủ Kim Đam, đều khá là khó tính, có lẽ chỉ có bệ hạ tự mình hạ chỉ mới có thể gọi bọn họ tới được

ậạ. Người trong ngọc liễn không lên tiếng nữa, nhưng rõ ràng có vẻ tức giận lắm. Ả ta dĩ nhiên có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của gã âm thị...

Trong địa vực Ô Trì Quốc này, hoàng đế là lớn nhất, mà ả ta, dù được sủng ái đến đâu chăng nữa, dù có khả năng điều động vô số cao thủ cùng vô số lực lượng, nhưng trong những lực lượng này sẽ không thể bao gồm cả tứ đại phiên trấn, bởi cả bốn người bọn họ đều là cao thủ cấp Kim Đan, đây chính là lực lượng mạnh nhất của Ô Trì Quốc, dù là hoàng đế cũng phải khách khí với bọn họ, lấy lung lạc làm chính, huống chỉ là một phi tử như ả?

“Lẽ nào phải để mặc trận sư kia đắc ý trốn bên trong đó?”

Hồi lâu sau, từ trong ngọc liễn lại mới vang lên thanh âm yểu điệu mị hoặc kia, nhưng thanh âm ấy đã có thêm chút bất mãn, thậm chí cả tức giận.

Âm thị không dám tùy trả lời vấn đề này, nhưng ngay vào lúc ấy, một đạo linh quang chợt phóng vút về phía này.

Âm thị phất tay bắt được đạo linh quang kia, đưa thần thức vào tra xét, sau đó lộ vẻ vui mừng, vội vàng xáp lại gần ngọc liễn, cười nói: “Nương nương, không cần đợi bệ hạ cho đòi mấy cao thủ Kim Đan kia tới nữa, trước đó chúng ta phái người đi mời trận sư tới giúp đỡ, không ngờ lại mời được một vị rất lợi hại...”

Người trong ngọc liễn hơi ngẩn ra, hỏi: “Là ai?”

Âm thị vội thưa: “Đại trận sư tam văn đó ạ, chính là Lăng Quang tiên sinh, y vốn là đệ nhất đại trận sư của Thiên Cơ thư viện, bình thường khó mà gặp được, chúng ta phái người tới hồ Ngọc Nữ mời trận sư tới phá trận, không ngờ đúng lúc đó Lăng Quang tiên sinh đang ở đó làm khách, cho nên người của chúng ta đã mời tới

“Đại trận sư tam văn?”

Người bên trong ngọc liễn hơi sững lại, sau đó thản nhiên nói: “Vậy thì để y thử một chút xem sao!”