Đang lúc nói chuyện, lại chỉ thấy ở phía chân trời của phía đông Định Đỉnh Sơn, có một con pháp thuyền từ từ bay tới, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh. Âm thị ở bên cạnh xe ngọc hoàng gia nhìn thấy pháp thuyền đó, lập tức dẫn mội cung nữ đi tới đón. Hoa tiên bay giữa không trung, thảm đỏ trải trên mặt đất, hành lễ vô
cùng nghiêm túc.
Con pháp thuyền đó đi đến một đỉnh núi gần đó mới chậm rãi hạ cánh, chỉ nhìn thấy cửa khoang thuyền bị đẩy ra, rồi một người đàn ông trung niên thoạt nhìn bốn mươi tuổi, chậm rãi đi ra dưới sự hộ tống của bốn đứa trẻ ở bên cạnh. Người này có vóc dáng thon gầy, da mặt trắng nõn, bề ngoài hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại không biết tuổi tác thực tế. Trên người mặc một bộ tiên bào phóng khoáng, phía trên thêu ba đám mây bằng chỉ vàng.
“Làm phiền tiên sinh từ gia tới đây, nương nương đã đợi rất lâu rồi ạ!”
Âm thị này vội vàng tiến lên một cách khách khí, dẫn vị đại trận sư tam văn này đi tới trước xe ngọc của Lữ Phi.
Ả dùng giọng cung kính để bẩm báo: “Nương nương, Lăng Quang tiên sinh đã tới rồi ạ!”
Trong xe ngọc, một giọng nói lạnh lùng phát ra: “Nếu đã tới rồi, thì mời tiên sinh phá trận đi!”
Trận sư kia nhìn thấy người đến đón mình chỉ có một âm thị, sắc mặt lập tức có chút bất mãn. Nhưng lại thấy quý nhân trong xe ngọc, ngay cả gương mặt cũng không lộ ra, ngược lại phân phó cho hạ nhân căn dặn mình, trong lòng y hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng người trước xe ngọc mà không thèm hành lễ, chỉ nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần khách khí, ta tới đây vì nghe tin Ô Trì Quốc có một tài nguyên lôi đạo triệu hồi lôi thạch, hiếm có trên đời, bởi vậy mới nổi lòng tham, muốn dựa vào bản lĩnh trong tay để đổi mấy viên. Nếu nương nương có thể đồng ý, vậy ta sẽ phá trận cho các người!”
Thấy trận sư này đắc ý, vẻ mặt của những âm thị xung quanh đều có chút bất mãn, nhưng lại không dám tức giận với người này.
Bởi vì trận sư, đặc biệt là đại trận sư, còn là đại trận sư có tiếng tăm đến mức độ này, đều nổi tiếng với tính cách thối tha, và vô cùng kiêu căng. Nếu ngươi đắc tội với người ta, người ta không vui một cái sẽ trực tiếp phất tay áo bỏ đi, bản thân ngươi lại chẳng có cách nào khác...
“Ha ha, tiên sinh thật ra rất thẳng thắn!”
Trong xe ngọc, quý nhân đó lại không hề tức giận, ngược lại còn cười khẽ một tiếng: “Vậy thì m‹ n sinh ra tay, ta đồng ý!”
Lăng Quang đại trận sư phất tay áo một cái, cười đáp: “Nói thì dễ, nhưng trận sư đó đang ở đâu?”
“Mời tiên sinh nhìn xem, chính là tên đó, hắn đã trộm mất quốc bảo của Ô Trì Quốc ta, rồi trốn vào Định Đỉnh Sơn, ẩn náu nhờ sự hỗ trợ từ đại trận hộ núi của Thiên Xu Môn. Cho đến tận bây giờ, vẫn dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, không chịu đầu hàng. Chỉ vì quốc chủ của Ô Trì Quốc ta và Lữ Phi nương nương có lòng dạ từ bi, không muốn tạo thêm sát nghiệp, cho nên mới muốn mời tiên sinh tới đây, giúp chúng ta phá trận, và bắt tên nhãi ranh đó. Tiên sinh yên tâm, những chuyện đã đồng ý lúc trước, nhất định sẽ không thiếu một thứ gì hết!”
Âm thị đã đứng bên cạnh trận sư đó từ lâu, cúi đầu giải thích tình huống ở nơi này.
“Ha ha, lão tông chủ tiền ni của Thiên Xu Môn và ta từng có duyên gặp. mặt một lần. Lão ta cũng là một vị trận sư nổi tiếng, đặc biệt là đại trận hộ núi ở Định Đỉnh Sơn này, được tạo ra từ tâm huyết của nhiều thế hệ tông chủ của Thiên Xu Môn. Các ngươi phái người tới tấn công mạnh mấ, vốn sĩ chỉ là tự mình chuốc lấy khổ cực mà thôi!”
Lăng Quang đại trận sư này vừa đi vừa nói, lập tức khế nhíu mày khi nhìn thấy hài cốt chất như núi bên dưới chân núi.
Giữa các trận sư có một khuyết điểm chung, đó chính là rất ghét người khác. tấn công đại trận...
Việc này cũng giống như chúng ta đang cãi nhau yên ổn mà ngươi lại nhất định muốn động tay ấy.
~. Quá không có trình độ kỹ thuật!
“Gọi người của các ngươi về hết đi...”
Đại trận sư tam văn Lăng Quang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bay lên núi dưới sự vây quanh của mấy đứa trẻ.
Huyền Giáp vệ của Ô Trì Quốc ở xung quanh nhìn thấy y, lập thức chủ động nhường đường, thậm chí còn có người tự động đứng hai bên y, có ý bảo vệ. Dù sao thì những chuyện thảm thiết trải qua trong một ngày rưỡi này khiến bọn họ ý thức được rằng, dựa vào sức mạnh để phá trận quả thực là chịu thiệt quá lớn. Nếu đại trận gồm ba tầng trong ba tầng ngoài này, đều dựa vào bọn họ liều mạng để cống phá, vậy ai biết mình còn có thể sống sót xuống núi được không?
Cũng may, hiện giờ cuối cùng cũng mời được một vị đại trận sư tới, bọn họ hiển nhiên muốn gửi gắm hy vọng lên người y rồi.
Mà sau khi vị Lăng Quang đại trận sư này lên núi, cũng không dong dài, mà hơi quan sát một chút, rồi hỏi thống lĩnh Huyền Giáp vệ.
Vị thống lĩnh Huyền Giáp vệ kia nghe vậy, đầu tiên là vui vẻ trong lòng, sau đó lại có chút khó xử. Hản ta quay đầu nhìn về phía xe ngọc, thấy bên trong xe ngọc. không có động tĩnh gì, lập tức cười khổ một tiếng, rồi nói với trận sư kia: “Nương nương không có chỉ hông ai dám lui về đâu ạ?”
Vị trận sư đó nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng: “Vậy cũng tùy các người thôi, lão phu cũng bớt phải phí sức dò xét!”
Nói xong, y dựng một đạo đài, bay đến giữa không trung phía trước Định Đỉnh Sơn, tập trung tinh thần quan sát một trận chiến trước núi này.
Lúc này, đám người Huyền Giáp vệ đều liều mạng tấn công trận pháp, nhưng trận pháp sắc bén, sao có thể để bọn họ phá giải dễ dàng được?
Trận quang vô tận lóe lên, bãy rập được bố trí bí mật, giống như một con ác thú không đủ ăn, nuốt chửng những Huyền Giáp vệ vào trong.
“Hừ, phá trận như vậy có khác gì chịu chết đâu?”
Trận sư đó nhìn một hồi lâu, trong lòng cũng đã hiểu ra. Y cười lạnh một tiếng, và duỗi tay phải ra: “Lấy ra đây!”
Lăng Quang trận sư đó lại vươn tay ra, một đứa trẻ ở bên cạnh ném ống trúc đốm tím đang ôm trong lòng cho y!