Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 553: Đại kết cục! (2)



Trái lại hai vị Kim Đan có phần kinh ngạc, người dáng vẻ lão tướng quân nói: "Vị kia... Không đi cùng với chúng ta sao?”

Trấn Quốc Công nói: 'Hắn ta không có ý định tiến cung, không có ý định với triều cục!"

Vị Kim Đan có vẻ trẻ người khẽ nhíu mày: "Nhưng Thất Bảo Lôi Thụ còn trong tay hắn!"

Trấn Quốc Công nói: "Những thứ này hãy để cho bệ hạ giải quyết là được rồi, chắc hẳn bệ hạ cũng sẽ nhanh chóng đến đây thôi!"

Những người khác chờ đợi nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

Cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn không biết người trên núi Định Đỉnh đã thành giao những gì với tân hoàng, nhưng rõ ràng tân hoàng rất tin tưởng hắn, Thất Bảo. Lôi Thụ cũng giao cho hắn, vả lại vị trận sư này cũng suy nghĩ rất thông suốt, vì để cho tân hoàng đăng cơ thuận lợi, một mình hắn trong chừng một phía đại trận, ở đây kiềm chế cao thủ thủ hạ của lão hoàng và Yêu phi đến tận bảy ngày, ổn định địa cục.

Người như này thì bất luận như thế nào đều nhất định sẽ quật khởi ở Ô Trì Quốc.

Người trong giới tu hành Ô Trì Quốc đều là nửa quan nửa tiên, đương nhiên sẽ hiểu được phải làm như thế nào.

"Lão phu tam vân Đại Trận Sư Lăng Quang, lúc trước không biết ngọn nguồn tham dự vào việc này, không biết nên chịu tội gì!"

Cách đó không xa một luồng lưu quang bay đến, trận sư Lăng Quang kia đã đến trước mặt khom người hành lễ với ba vị Kim Đan.

Ba vị Kim Đan nhìn thoáng qua ba cụm vân văn trên tiên bào của ông ta, cũng khẽ nhíu mày, lại có phần khó xử, theo lý thuyết chỉ cần có người ngoài nhúng tay vào việc nước thì không cần nói gì cả dứt khoát chém là được, nhưng vị tam vân đại trận sư trước mắt này thân phận không phải bình thường, sợ là có tên trên danh sách tiên minh, nhận được bảo hộ đặc biệt, một khi giết ông ta e là hậu hoạn vô cùng.

Còn cả vị đại trận sư Lăng Quang này lại chủ động đến nhận tội cũng đủ cho Ô Trì Quốc thể diện, bởi vậy lý trí tính toán một hồi, vị lão tu cổ bào Trấn Quốc Công liền nói: "Lăng tiên sinh khách sáo rồi, là Yêu phi mượn danh nghĩa Ô Trì Quốc ta lừa ngươi đến đây trước, người không biết không có tội, Lăng tiên sinh cũng không cần phải tự trách bản thân quá, vừa đúng dịp sắp đến lễ đăng cơ của tân hoàng nước ta, mong tiên sinh dời bước dự lẽ!"

"Nên như vậy, lão phu cũng phải gặp mặt bệ hạ tạ tội!"

Vị đại trận sư Lăng Quang kia nghe xong cũng thầm vui mừng, lại khách khí mà chắp tay thi lễ.

Cũng đã cho nhau thể diện, người ta tu vi Kim thân, trái một câu "Tiên sinh”, phải một câu "Tiên sinh" với ông ta, đây cũng đủ thể diện cho tam vân Đại trận sư rồi, đương nhiên tự thân ông ta phải biết điều ghé ngang lễ đăng cơ.

Dã không còn lo âu, vị tam vân Đại trận sư vội tung người bay lên trên đỉnh núi, đứng lơ lửng trên bầu trời nói về phía đỉnh núi: "Vừa rồi lão phu bị người lừa gạt cũng không rõ sự tình, ra tay trợ giúp bọn chúng phá trận suýt nữa hỏng đại sự, cũng may trình độ trận thuật của các hạ cao minh, đều chưa gặp phải đại họa, lão phu cũng cực kỳ bội phục trận thuật của các hạ, chẳng biết có thể gặp mặt thỉnh giáo?"

Trên đỉnh núi Phương Nguyên thầm thở dài, cũng có phần không có thói quen giao tiếp với trận sư, đổi thành tu sĩ bình thường, ngươi giúp người khác đánh ta thì dù thế nào chúng ta cũng đã kết thù, quay đầu không giết chết ngươi còn chưa tính, nhưng đối với trận sư mà nói rõ ràng đã cấu kết nhau, nhưng vừa quay đầu lại có thể hóa thù thành bạn, vẫn có tình cảm thân quen mà luận bàn với hắn, việc này phải nói thế nào đây?

Nhưng Phương Nguyên cũng không phải người cực cố chấp, biết vị trận sư Lăng Quang nay không cố ý nên cũng theo quy củ, đứng dậy đi đến đỉnh núi chắp tay với vị trận sư Lăng Quang kia nói: "Tiên sinh khách khí rồi, chỉ là thế cục hỗn loạn trước mắt chưa định, trên núi hoang tan không có nơi mời tiên sinh uống một chén trà, mong tiên sinh thứ tội, không bằng đợi thêm vài ngày chuẩn bị ổn thỏa lại đến mời tiên sinh luận bàn được không?”

Vị đại trận sư Lăng Quang kia cũng không phải kẻ ngu, biết những lời Phương Nguyên nói không sai, còn cả nhìn vừa rồi hắn đối mặt với quý tộc hậu duệ Ô Trì Quốc cũng không lộ ¡ đứng dậy chắp tay với ông ta, tâm trạng lão nhất thời cực kỳ vui mừng, cười to nói: "Cũng được, sau bảy ngày lão phu lại đến!"

Dứt lời ông ta liền chắp tay đi theo đám người Trấn Quốc Công. Âm ầm ầm!

Dại quân Ô Trì Quốc đến nhanh mà đi cũng nhanh, phía trước núi Định Đỉnh nhanh chóng đã trở thành một vùng tĩnh lặng, vắng vẻ không một bóng người.

Chỉ có núi lở bị sập, cây to bị gãy cùng với từng mỏm núi đã đọng máu, chứng minh sự oanh liệt trong thời gian bảy ngày này, mà các đệ tử núi Định Đỉnh khi ló đầu ra từ chỗ ẩn thân đã không thể nhận ra ngọn núi của họ nữa rồi!

Đại trận hộ sơn gần như đã bị phá hủy toàn bộ.

"Không đâu, chắc là đến lúc quật khởi đó!"

Bên cạnh có tiếng nói vang lên, chính là hai vị trận sư tóc bạc và tóc đen, bọn họ phủ nhận cách nói của vị đệ tử này, trái lại nói với vẻ hưng phấn: "Không phải vừa rồi các ngươi nghe thấy vị tâm vân Đại trận sư Lăng Quang kia cũng phải đặc biệt đến Thiên Xu Môn chúng ta hay sao? Ha ha, đại trận hô sơn Thiên Xu Môn lực chống lại một quốc gia, bảy ngày trôi qua, từ hôm nay trở đi xem còn có ai dám nói Thiên Xu Môn chúng ta không có thực lực này hay không!"

Dứt lời lão vội vã lên núi, cười ha hả nói: "Tiểu sư đệ làm tốt lắm, không có làm mất uy nghiêm Thiên Xu Môn của chúng ta!"

Trên đỉnh núi, Phương Nguyên vừa mới thu dọn mọi thứ, quay đầu lại đã thấy hai người như hai cái đầu heo, hắn nhất thời ngớ người, kinh ngạc hỏi: "Mặt của các ngươi bị sao vậy?”