Hai vị trận sư đó nghe được lời nói của Phương Nguyên, lập tức có chút hoang mang và xấu hổ, không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Chỉ là một trái một phải lại gần bám lấy hắn, rồi cười bảo: “Vẫn là tổ sư gia của Thiên Xu Môn chúng ta linh thiêng, vậy mà lại để chúng ta nhặt được một tiểu sư đệ như ngươi về...
Trong lòng Phương Nguyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ từ khi nào mình lại trở thành sư đệ của hai vị này vậy?
Thế nhưng nghĩ lại thì lúc trước, hai vị này nhất định muốn mình phải đi thắp nén hương trước pháp trận Thiên Xu Môn mà mình đã thay đổi trước đó, giờ ngược lại đã hiểu được sự phân chia vai vế của bọn họ.
Nén hương đó vừa thắp lên, bản thân ta bất kể là trên danh nghĩa cũng thế, hay là ngộ biến tòng quyền cũng vậy. Dù sao cũng là treo cái danh Thiên Xu Môn này lên. Hai lão già này kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên sẽ không chịu để vai vế của mình trên bọn họ, vì thế mọi người chỉ đành ngang hàng.
Mà nếu cùng hàng, thì tuổi tác của mình lại không thể so được với hai người này, không thể làm gì khác, chỉ có thể làm một sư đệ mà thôi!
Tuy rằng có loại cảm giác bị lợi dụng, nhưng Phương Nguyên cũng biết những nguy hiểm và cái giá phải trả trong chuyện này mà Thiên Xu Môn phải gánh chịu. Hiển nhiên hắn cũng sẽ không tính toán chỉ li làm gì, chỉ đành cười khổ và chắp.
Hai vị lão trận sư Ngân và Hắc sửa lại một cách nghiêm túc: “Là sư huynh...”
Phương Nguyên chỉ đành sửa miệng: “Có sự trợ giúp đắc lực của hai vị sư huynh, lúc trước ta đã dâng hương ở trước điện tổ tiên của Thiên Xu Môn. Sau lại được hưởng ánh sáng từ đại trận mà tổ tiên nhiều thế hệ trước của Thiên Xu Môn bày ra. Tương lai, còn dự định sẽ tham khảo nghiên cứu những điển tịch ở Thiên Xu Môn, và nhận chút chỉ dạy, hiển nhiên cũng coi như đệ tử của Thiên Xu Môn.
Nhưng trước đó, ta vẫn còn một chuyện cần phải nói rõ...”
Trong lòng hai vị lão trận sư Ngân và Hắc đều cả kinh, vội hỏi: “Là chuyện gì?”
Phương Nguyên đáp: “Ta đã có tiên môn rồi, khi gặp nạn tiên môn lại chưa từng bỏ ta, hiển nhiên ta cũng sẽ không bỏ tiên môn!”
Ngại vì thân phận, nên hắn mới không nói ra tên của Thanh Dương Tông, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ quyết tâm.
Mục đích khi nói ra lời này cũng là để cho hai vị trận sư này biết, ta đã là đệ tử của Thanh Dương Tông, và không có dự định rời khỏi nơi đó!
“Ta còn tưởng là chuyện gì nữa cơ...”
Hai vị trận sư nghe vậy, lại thở phào một tiếng, rồi cười bảo: “Hiển nhiên là ngươi đã có tiên môn rồi, bằng không sao có thể có được tu vi bậc này cơ chứ. Nhưng điều này cũng không quan trọng, trong lòng hai người chúng ta cũng đã sớm hiểu rồi. Trong giới tu hành, vốn từng có quy tắc một người chỉ bái một thầy, một đời chỉ gia nhập một tông môn, nhưng đó đều là những ngày tháng xưa cũ rồi. Sớm đã có các tiền bối đại tu bác bỏ điều này, nói đây chỉ là định kiến do phe phái khác nhau, sẽ chỉ khiến cho con đường của những người sau càng đi càng hẹp. Nhiều thế hệ Thiên xu Môn chúng ta tới nay, chưa bao giờ coi đây là vấn đề to tát gì...
Hắc lão trận sư vừa nói, vừa võ lên bả vai của Phương Nguyên, bảo: “Cho dù ngươi là người của môn phái nào, thì cứ yên tâm mà treo cái danh Thiên Xu Môn ta vào đi. Chúng ta cũng không yêu cầu ngươi phải để mệnh đăng lại, cũng không yêu cầu ngươi đi ra ngoài với thân phận là đệ tử Thiên Xu Môn. Điều chúng ta cần, chỉ là cho dù là bất cứ khi nào và ở bất kỳ đâu, nếu có người hỏi ngươi có từng học thuật pháp trận ở Thiên Xu Môn hay không, ngươi đừng giả vờ không biết chúng ta là được!”
Phương Nguyên nghe được lời này mới yên tâm, chỉ là trong lòng thầm nghĩ: “Biết thì đương nhiên phải nói biết rồi, chỉ là hai vị sư huynh có nhận hay không thôi?”
“Nào nào nào, mau tới bái kiến sư thúc tổ của các ngươi đi...”
Lúc này, hai vị trận sư đó đã sớm gọi chúng đệ tử Thiên Xu Môn tới đây để ra mắt Phương Nguyên.
Thực ra đây cũng không phải là lần đầu tiên đến ra mắt. Nhưng khi hắn tới Thiên Xu Môn vào bảy ngày trước, một đám đệ tử Thiên Xu Môn vẫn chưa chịu phục hắn trong lòng. Thấy tuổi tác của hắn dường như còn nhỏ hơn mấy người bên mình không ít, hiển nhiên không tin hắn chính là đại trận sư gì đó. Chỉ có điều, hai vị sư tổ làm việc điên điên khùng khùng, nhặt được hắn từ đâu về cũng thôi đi, nhưng bây giờ đã qua bảy ngày rồi, còn ai dám có dị nghị gì nữa chứ?
Trong thời gian bảy ngày này, hẳn hiển nhiên không có một chút thì giờ nào. để nghĩ đến việc ăn uống, thi thoảng pháp lực không đủ, hắn cũng sẽ trực tiếp luyện hóa ra linh tinh. Mà trong bảy ngày này, Quan Ngạo không giúp được gì, nhưng trong lòng lại lo lắng cho hắn, nên cũng không quan tâm đến việc gì khác. Giờ cũng đã đến lúc ăn một bữa cơm thịnh soạn rồi.
Trong bữa tiệc, hai vị lão trận sư hỏi về dự định của hắn. Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ nói quả thực phải ở lại Thiên Xu Môn một khoảng thời gian. Thứ nhất là mượn đọc các loại điển tịch về thuật pháp trận tích trữ nhiều đời đến nay ở Thiên Xu Môn, để nâng cao học thức của mình. Thứ hai, hắn cũng cần thời gian để bày đại trận hộ núi ở Thiên Xu Môn. Đường đường là đại tông phái về trận thuật, mà ngay cả đại trận hộ núi cũng không có thì quá khó coi.
Sau một bữa tiệc no say, mọi người đều lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai bắt đầu, chúng đệ tử Thiên Xu Môn lại bắt đầu tu sửa cung điện, và thu dọn tàn tích. Phương Nguyên và hai vị lão trận sự bắt đầu bàn bạc về việc bày đại trận hộ núi. Cũng đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện ra, Thiên Xu Môn cũng có lai lịch sâu xa, nhưng tiền tài lại có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Gia sản mà tổ tiên để lại, đều bị hai lão trận sư kém cỏi này làm thiệt hại gần hết.