Bọn họ cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại là cao tầng trong Kim gia, cũng tính là thấy nhiều biết rộng, nhưng nhìn thấy tráng hán vóc người khôi ngô kia nâng dậy nguyên cả ngọn núi, nháy mắt ai nấy đều hai mắt trợn tròn, trố mắt cứng lưỡi, con ngươi lồi cả ra.
Đây chính là nguyên một ngọn núi...
Sự thần diệu của Bát Hoang Thạch không chỉ dừng ở chỗ nó có thể hóa ra ảo ảnh một ngọn núi.
Mà nó thực sự có thể hóa thành một ngọn núi chân chính, nghiền ép về phía kẻ địch.
Pháp bảo này lúc ở trong tay hắn thì chỉ như hòn đá nhỏ, nhưng sau khi rời tay, hóa lớn như cối xay liền cũng nặng bằng cối xay, hóa lớn như núi liền cũng nặng như núi, phân lượng rất đủ, không phải chỉ có cái mã bề ngoài.
Đấy còn là bởi tu vi vị Kim Phong sư đệ này không đủ, bởi vậy chỉ có thể thi triển đến trình độ như thế.
Nếu ở trong tay cao thủ Kim Đan, Bát Hoang Thạch còn có thể hóa thành ngọn núi càng lớn.
Người tu hành động tí là lật sông lấp biển, bạt núi hủy thành, nhưng đấy thường thường đều là nói theo hướng khuếch đại, tùy tiện tóm một kẻ được xưng có thể lấy bạt núi lấp biển đi ra, nhét xuống dưới chân núi kia, như vậy tất định bị ép đến sít sao, mười đời đều không ngóc đầu lên được.
Chẳng qua, người tu hành vốn là nắm giữ thần thông nghịch thiên, dời núi lấp biển cũng không phải là thật không thể được.
Song muốn làm vậy chí ít cũng phải là Kim Đan, thậm chí là cảnh giới Nguyên Anh?
Còn như người tu hành cảnh giới Trúc Cơ, tuy rằng cũng đã thoát ly phạm trù phàm nhân, nhưng còn chưa thoát ly quá xa, phi thiên độn địa đã là cực hạn, thế mà giờ bọn hắn lại tận mắt nhìn thấy đại hán bộ dạng như hung thần kia dựa vào sức lực hai cánh tay liền đã nhấc bổng cả một ngọn núi...
... Đây là giả?
Kim Vũ sư huynh ngơ ngác nói:
- Chẳng lẽ tráng hán này là người có được thiên phú thần thông trong truyền thuyết?
- Không thể...
Trường Nhạc sư thúc thấp giọng kêu lên:
- Hạng người có được thiên phú thần thông không kém gì Thiên Đạo Trúc Cơ, há sẽ làm hầu cận cho người khác?
- Ha ha, không tin được phải không?
Phương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt đám người Kim gia giữa trời, không nhịn được cười gằn một tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ, xem ra không phải chỉ riêng hắn là không có kiến thức!
Lúc trước khi phát hiện một thân quái lực khủng bố của Quan Ngạo, hắn cũng không dám tin tưởng...
Tùy theo cảnh này xuất hiện, hắn không thể để lỡ mất .
Quan Ngạo nâng núi đứng lên, đã tranh thủ cho hắn cơ hội hiếm có...
- Khách khách...
Hai tay hắn giơ lên giữa khoảng không, sấm sét vờn quanh, Chu Tước đột nhiên hiển hóa sau lưng, hai cánh giương ra.
Thoáng chốc, trước sau quanh thân sáng ngời ánh chớp!
Một thân lực lượng đột ngột đề thăng tới cực điểm, sau đó ánh mắt chuyển lạnh, đạp bước mà ra!
Ầm ầm!
Thân hình hắn lao vút, hình thành một hang động như ẩn như hiện trong hư không chung quanh.
Tàn ảnh hắn còn ở bên dưới ngọn núi, người thật lại đã cuốn theo một đạo cuồng phong khó có thể hình dung vút lên trời cao...
Tiếp sau, một chưởng hung ác ầm ầm phách hướng Kim Phong sư đệ, chấn cho hư không tỏa ra gợn sóng.
- A...
Tên Kim Phong sư đệ kia không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy kình phong đập mặt mà đến, thổi khiến hắn không mở mắt ra được, điện quang chói mắt càng là khiến tóc gáy toàn thân hắn dựng đứng lên. Lúc này, hắn căn bản không kịp thu hồi pháp bảo, cảm giác nguy hiểm đến từ sâu trong thần hồn khiến hắn hít sâu một hơi khí lạnh, pháp lực toàn gào thét tuôn ra, thấp giọng gầm rống một tiếng...
- Thái Tức Cửu Long Quyết...
Tiếng bạo hống vừa vang lên, trước người hắn đột nhiên hiển hóa ánh lửa, chín đạo long ảnh vắt ngang giữa hư không.
Chính là một thân tu vi hắn bạo phát trong thời khắc đứng giữa lằn ranh sinh tử.
Có thể nói toàn bộ sức lực đều được dùng đi ra.
Hung uy này quả thực lợi hại, khiến cho hư không đều vặn vẹo, như Kim Ô giáng thế, đốt cháy vạn vật.
Nhưng đối mặt với đạo thần thông này của hắn, Phương Nguyên lại chỉ trầm giọng hét một tiếng, phách chưởng đánh ra.
- Oành!
Chưởng này cuốn theo kình phong, xung thẳng mà ra, thổi khiến chín con rồng lửa kia đều phải thối lui.
Bàn tay hắn thì lại cứ thế cường hành đánh lên ngực Kim Phong sư đệ.
- Rắc...
Từ nơi ngực Kim Phong sư đệ truyền ra tiếng xương cốt nứt vỡ, cả người lập tức ngẩn ngơ đương trường.
Ngay sau đó, Chu Tước Lôi Linh cũng bay tới.
Lấy một tư thế khó có thể dùng lời diễn tả, cuốn theo một đoàn sấm sét đụng lên người đối phương.
- Răng rắc...
Thân thể tên Kim Phong sư đệ kia thoáng chốc liền nát vụn...
- Tất không thể để hắn một thân một mình tung hoành ngang ngược trong bí cảnh Kim gia chúng ta...
Cũng trong thoáng chốc đó, bốn phương tám hướng hư không xung quanh đều có người kêu hét, vô số người điều khiển pháp khí chạy tới.
Đây đều là những người sót lại từ các lộ phục binh Kim gia.
Phương Nguyên liên tục phá tan ba đạo nhân mã, dựa vào chính là mượn cơ hội nhân khi mấy đạo nhân mã trước sau bôn tập mà tới, không thể cùng lúc hội hợp.