Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 645: Cường Thế Nghiền Ép (2)



Thời gian dành cho hắn vô cùng gấp gáp, bởi vậy bất kể là với lộ nào, hắn đều giết chết người cầm đầu trước, còn đám tu sĩ đi theo thì giao hết cho Quan Ngạo xử lý, Quan Ngạo khua múa đại đao, cũng chém giết không ít, song rốt cuộc tốc độ Quan Ngạo còn chưa đủ, hắn đứng chắn giữa trời, có lẽ không người có thể phá mở, nhưng đối phương muốn chạy, hắn lại cũng không đủ tốc độ truy sát! 

 Bởi vậy ba đạo nhân mã kia vốn có gần ba mươi tên tu sĩ Trúc Cơ, hiện tại vẫn còn sót lại hơn mười người. 

 Vừa nãy bọn họ đã bị Quan Ngạo giết tán đi, hốt hoảng như chó nhà có tang. 

 Nhưng lúc này, thừa dịp Quan Ngạo nâng núi, không hơi đâu để ý bên này, bọn họ liền cắn răng vọt tới. 

 Dù sao, với thân phận cỡ bọn họ, nếu lần vây giết này thất bại, đi ra bí cảnh, sợ rằng chỉ có con đường chết... 

 Kim lão thái quân quản trị rất nghiêm, tuyệt đối không phải người xuất thân Tiên môn như Phương Nguyên có thể nghĩ ra được. 

 - Hừ! 

 Đón lấy một mảnh tiếng hò hét xung quanh, pháp khí bảo quang vô tận cuốn tới, Phương Nguyên lại chỉ thấp giọng hừ một tiếng, âm thầm niết động pháp ấn. 

 Ầm ầm ầm... 

 Chu Tước toàn thân quấn quanh lôi điện hiện ra trên đỉnh đầu, hai cánh mở rộng, vút lên trời cao... 

 Tia lửa điện màu xanh cũng theo đó đột nhiên xuất hiện, vờn quanh thân mình hắn, ngăn trở toàn bộ pháp khí và thần thông tiếp cận lại gần... 

 Sau cùng, từ sau lưng hắn mọc ra một cây liễu, cành liễu bay múa hệt như sấm sét quanh người... 

 Cạch cạch cạch... 

 Cành liễu không gió mà bay, tản ra chung quanh. 

 Mỗi cành liễu đều là một tia chớp, dồn dập đánh ra bốn phương tám hướng. 

 Đám tộc nhân Kim gia kia không khỏi cả kinh, pháp khí trong tay bị lôi tiên (roi điện) trực tiếp đánh nát, ngay chính bọn hắn đều không cách nào chống lại lôi tiên thoạt nhìn tưởng như hỗn loạn vô tận kia, nhất thời như sủi cảo xuống nồi, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, dồn dập rơi rụng xuống. 

 - Đây chính là lực lượng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn? 

 Bọn hắn gần như tuyệt vọng, rõ ràng cùng là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng sao lực lượng lại cách biệt xa đến vậy? 

 Đối phương vốn chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, lại tu luyện Lôi Pháp chí cao vô thượng. 

 Khăng khăng Lôi Linh kia còn là do thần vật như Bất Tử Liễu ngưng luyện mà thành, thế thì còn đánh kiểu gì nữa? 

 Trường Nhạc sư thúc thấy cảnh này, ánh mắt cũng cơ hồ tuyệt vọng... 

 - Tên nhãi họ Phương, ngươi đây là... Ngươi đây là bắt nạt Kim gia ta không người a... 

 Hai mắt hắn như muốn tóe lửa, chứng kiến Phương Nguyên đại triển thần uy giữa không trung, áo bào xanh tung bay phần phật, đứng nghiêm giữa trời, trên có Chu Tước, xuống có lôi điện vờn quanh, còn gánh lấy một cây Bất Tử Liễu sừng sững, lôi tiên cuồng vũ, quất cho đám con cháu Kim gia da tróc thịt bong, gào khóc thảm thiết, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực khó mà có thể dùng lời diễn tả, đồng thời còn xen lẫn cơn phẫn nộ khó mà kìm nén... 

 Năm lộ cao thủ, sáu món pháp bảo, nguyên một kế hoạch được bố trí tỉ mỉ... 

 Không ngờ kết quả lại thành thế này? 

 Chẳng lẽ Thiên Đạo Trúc Cơ đúng thật là vô địch, không cách nào đối kháng? 

 Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đường đường Thiên Lai Thành Kim gia, làm gì còn nửa phần mặt mũi? 

 Càng hoang đường hơn chính là, Lôi Pháp người này điều khiển là của Kim gia... 

 Thậm chí Bất Tử Liễu hắn triệu hoán ra lúc này chính là do Kim lão thái quân tự tay gieo xuống... 

 Thời khắc này, Trường Nhạc sư thúc chỉ cảm thấy thâm tâm tuyệt vọng, bi phẫn không thôi, nhưng nhìn nguyên một đám con cháu Kim gia, lại bị một mình tên áo bào xanh Thiên Đạo Trúc Cơ kia ép cho không nhấc đầu lên nổi, hắn liền biết, tình thế đã không thể cứu vãn, chỉ đành phải cắn răng xoay người trốn chạy... 

 Nhưng ngay khi hắn mới vừa xoay người, đột nhiên sau lưng hơi lạnh. 

 Hắn có thể cảm giác được, một đạo ánh mắt lạnh buốt khóa chặt hắn, còn có một đạo hàn ý: 

 - Còn có thể thoát được ư? 

 Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên vẫn không biết trong giỏ kia của Trường Nhạc sư thúc chứa cái gì, vì sao đối phương lại cứ một mực vác theo giỏ lớn kia bên mình. Song có thể nhìn ra được, tên Trường Nhạc sư thúc này một mực muốn trốn, lại không phải kẻ nhát gan, trên thực tế, hắn cũng là hộ đạo giả tương tự như tử sĩ, không lý nào lại sợ chiến, hắn hơi tí liền trốn, rõ ràng là bởi sợ chiếc giỏ kia rơi vào trong tay mình... 

 Tiếp đó, Bất Tử Liễu sau lưng đột nhiên hất lên, quấn thẳng về phía chiếc giỏ lớn sau lưng Trường Nhạc sư thúc. 

 Cành liễu như roi, dài đến ba bốn trượng, thoáng chốc đã đi đến sau lưng Trường Nhạc sư thúc... 

 Trường Nhạc sư thúc sớm đã bị hù cho lục hồn vô chủ, thân hình gấp chuyển, chớp mắt đã liên tục thay đổi bốn năm phương vị, giống như quỷ mị, một thân sở trường thi triển ra không chút bảo lưu, ý đồ trốn khỏi truy sát từ Phương Nguyên, thừa loạn đào tẩu. 

 Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, hết thảy động tác kia ở trong mắt Phương Nguyên chỉ là giãy chết mà thôi.