Hắn cứ vậy ngồi xếp bằng trên núi, lẳng lặng chờ câu trả lời từ Kim lão thái quân.
Có một số chuyện hắn chẳng qua là không muốn làm, chứ không phải không dám.
Nhìn ra chân trời xa xa, trên không trung bí cảnh, ánh trăng cong cong từ từ thăng lên.
Hắn đã đợi ba ngày, thời gian chừng đó đủ để người Kim gia đưa tin kia đi tới cửa ra bí cảnh, đưa ngọc giản của mình cho Kim lão quân, Kim lão thái quân hẳn cũng sẽ làm ra phản ứng, sau đó trả lời mình...
Rốt cục đã đã đến...
Phía nam đường chân trời, giữa không trung, từ xa xa liền có thể thấy được được một đạo bóng trắng bay vút mà đến, lại gần mới phát hiện, đó là một con hạc trắng, ở phía trên hạc trắng, một nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng, sắc mặt nàng như cười mà không phải cười, ngay từ đằng xa đã một mực nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cưỡi lên hạc trắng bay thẳng tới, dừng lại trên một ngọn núi phụ cận Bát Hoang Sơn.
Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống lưng hạc, tay phải đặt ở trước người, cười khanh khách Phương Nguyên.
Đối với nàng, Phương Nguyên lại nhìn như không thấy, yên ắng thủ vững tâm thần.
- Ầm ầm...
Phụ cận Bát Hoang Sơn đột nhiên có mảnh lớn mặt đất bị phá mở, từ phía dưới chợt chui ra một con cự tích (thằn lằn khổng lồ) dài hơn mười trượng, xung quanh phủ đầy lân giáp màu xanh thẫm, chiếc lưỡi dài ngoằng không ngừng phun ra nuốt vào, ở trên đầu cự tích, một tiểu cô nương bộ dạng thoạt nhìn chỉ chừng bảy tám tuổi ngồi xếp bằng, trên người khoác Linh Lung bảo giáp, tay cầm đoản thương, vừa vọt ra liền bật cười ha hả.
- Ngươi chết chắc rồi...
Nàng dùng đoản thương chỉ vào Phương Nguyên cười ha ha, tựa hồ khá là kích động.
Nhưng nàng nhìn chung quanh một lượt, lại không chủ động trực tiếp xông về phía Phương Nguyên.
- Phương Nguyên lớn mật, ngươi có biết đã làm ra chuyện tày trời gì không?
Hư không phương xa bỗng chợt vang lên một tiếng hét lớn, chỉ thấy một đám tu sĩ phi tốc chạy đến, khí thế lạnh lùng đáng sợ.
Đám tu sĩ chân này có chừng vài chục người, kẻ cầm đầu ngồi trên lưng một con tê giác màu trắng, trong tay xách theo một chiếc búa lớn, chính là công tử Trung Châu Thôi gia Thôi Vân Hải, hắn sắc mặt phẫn nộ nhìn qua Phương Nguyên, trên người đằng đằng sát khí, tựa hồ hận không thể lập tức chém gục Phương Nguyên.
- Vân Hải ca ca, nhanh tới cứu ta...
Trong đại trận bên dưới, Sương nhi tiểu thư thấy người đến là hắn, lập tức tinh thần tỉnh táo, cao giọng kêu to.
- Sương nhi muội muội đừng hoảng, ta tới ngay...
Nhưng lão giả mặc áo gai ở bên cạnh lại vội vàng kéo lấy hắn, thấp giọng khuyên.
- Sương nhi muội muội chờ chút, ta lập tức liền cứu ngươi!
Thôi Vân Hải đành phải thu lại thế công, tức giận không thôi, hướng về Sương nhi tiểu thư trong đại trận kêu nói.
- Hì hì, người đến không ít nhỉ...
Xa xa lại có một đạo khói đen cuồn cuộn cuốn tới, rơi xuống ngọn núi bên trái gần đó, từ bên trong hiện ra một nữ tử mặc váy đen, nàng trang điểm cực đậm, váy đen xẻ tà hai bên, phía trước quá ngắn, đằng sau lại rất dài, hai chân thon dài mà yểu điệu cứ vậy bạo lộ giữa hư không, cả người tựa hồ được bao bọc bởi một tầng tà khí, từ xa xa quét mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhếch môi cười lên khanh khách.
Ngay không xa sau lưng Phương Nguyên, một người bộ dáng như là ăn mày gãi gãi đầu đi ra, than thở nhìn Phương Nguyên.
Ầm ầm...
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên bốn phía lại vang lên động tĩnh rung trời.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy được một tầng tiếp một tầng cát bụi bị cuốn lên, linh quang gào thét, không biết có bao nhiêu người đang chạy tới.
Bát Hoang Sơn lớn như vậy, lại đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, không biết có bao nhiêu đệ tử tiên môn, gia tướng thế gia, chỉ thấy đầu người tuôn động, sát khí đằng đằng, thú cưỡi bay múa rợp trời, bảo vật tế ra kết thành trận pháp, cao giọng hướng về Phương Nguyên kêu to:
- Ma đầu, tử kỳ của ngươi đã đến...
- Ma đầu?
Thẳng đến lúc này Phương Nguyên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, như cười mà không phải cười nói:
- Giờ ta thành là ma đầu rồi?
Sau đó hắn quay sang tên ăn mày ở không xa sau lưng trả lời câu hỏi vừa rồi:
Chung quanh Bát Hoang Sơn, người tu hành chạy tới càng lúc càng nhiều, gần như có một nửa số người tiến vào Thông Thiên bí cảnh đều đã chạy tới.
Nửa còn lại, lúc này phỏng chừng còn đang trên đường.
Chen chúc nhốn nháo, trên trời dưới đất đều tràn đầy là người, mà người đến càng nhiều, bầu không khí nóng nảy bất an lại càng thịnh.
Đến sau cùng, có người nhảy lên không trung, vẻ mặt căm phẫn, chỉ vào Phương Nguyên mắng to.