- Kim gia vì tu sĩ thiên hạ mà mở rộng cửa bí cảnh, chúng ta đều được ân trạch, phải nên giải mối lo cho bọn họ!
- Mọi người cùng lên..., bắt lại kẻ này, giao cho Kim gia xử lý...
Tùy theo người đầu tiên đứng ra mắng to, chung quanh lập tức vang lên từng mảnh tiếng phụ họa. Vô số người nhảy ra ngoài kêu mắng, nhất thời xu thế khá là kích động, tiếng quát như sóng triều, một đợt tiếp lấy một đợt.
Phương Nguyên nhìn đám người chung quanh một cái, lại chỉ cười lạnh, quay đầu nhìn sang tên ăn mày khi nãy:
- Kim gia cho bọn hắn bao nhiêu tiền?
Tên ăn mày kia giơ ngón tay tính toán mộc lúc, sau cùng lắc đầu thở dài:
- Rất nhiều, rất nhiều!
Phương Nguyên khẽ gật đầu, xoay người qua, trên đỉnh núi có cuồng phong cuốn tới, thổi cho một thân áo bào xanh trên người hắn bay phất phới, ánh mắt chậm rãi quét qua đám đông đang tỏ vẻ căm phẫn khó bình, thản nhiên nói:
- Đã vậy, sao các ngươi còn không ra tay?
Lời này của hắn được pháp lực vận chuyển, hùng hồn sáng tỏ, truyền ra rất xa.
Như là một loại khí cơ vô hình chậm rãi hàng lâm hư không bốn phía chung quanh.
Đám người xung quanh vừa nghe lời ấy, tiếng quát mắng lập tức giảm yếu đi nhiều.
Rất nhiều người tuy trong lòng kích động, nhưng chứng kiến bóng áo xanh trên đỉnh Bát Hoang Sơn, ánh mắt lại đều có chút cổ quái.
Thậm chí lúc Phương Nguyên đảo mắt quét qua, đều theo bản năng quay đầu, không dám đối diện nhìn thẳng.
- Họ Phương kia, ngươi làm ra chuyện bất nghĩa như thế, nay đã thành công địch của mọi người, đến bước này rồi, không ngờ còn dám ngang ngược?
Nhưng ngay khi khí thế chung quanh có phần chùng xuống, đột nhiên lại có người quát lớn, chúng nhân nhìn lại, thì ra là Thôi Vân Hải trên lưng tê giác, lúc này hắn chính đang nổi giận đùng đùng, ngước mắt nhìn về phía đỉnh núi giận dữ hét to.
Nhưng tê giác trắng vừa mới tiến lên trước hai bước, lão giả áo gai bên cạnh lập tức kéo giật hắn trở về, không ngừng khuyên nhủ.
- Công tử bớt giận, trưởng lão có lệnh, để ngươi đứng ngoài quan sát thế cục là được...
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Thôi Vân Hải nộ khí xung thiên, lại đành phải cố kiềm chế, ngồi trên lưng tê giác căm hận nhìn Phương Nguyên.
Nhất thời, đám người chung quanh sa vào trong một mảnh yên tĩnh lúng túng.
Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau nhìn lên nam tử trẻ tuổi áo xanh phất phới trên đỉnh núi.
Tuy trong lòng ngấp nghé đám dị bảo vô tận kia, cùng với lượng tài nguyên khổng lồ mà Kim lão thái quân hứa hẹn, lúc kêu hét nộ khí cũng là người sau lớn hơn kẻ trước, nhưng khăng khăng đến lúc này, lại không một ai dám cả gan nhảy ra bổ cho đối phương một kiếm...
Dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ a...
Vừa nghĩ tới thực lực người này, tâm tình chúng nhân đều nặng trình trịch.
Thậm chí bởi vì câu nói vừa rồi của Phương Nguyên, tiếng quát mắng chung quanh đều theo đó yếu đi phần nào, cuối cùng gần như tan biến.
Xung quanh Bát Hoang Sơn chỉ còn tiếng gió rít gào, khung cảnh lặng ngắt như tờ.
- Oa nha, chẳng lẽ các ngươi đều sợ hắn?
Rốt cuộc, trong mảnh lúng túng trầm mặc, cuối cùng vang lên một tiếng nói phẫn nộ.
Chỉ thấy trong đám đông, một thân ảnh hung cuồng bay vút đi ra, trong tay xách theo một cây Lang Nha bổng cực lớn, lăng không đạp bước mà tới, hung hăng đón đầu đánh tới Phương Nguyên, giận dữ hét lớn:
- Ở trong Thông thiên bí cảnh này, còn không đến lượt ngươi diễu võ giương oai...
Ầm ầm...
Người này hét lớn một tiếng, khí thế trên thân theo đó trùng trùng thăng vọt lên.
Trên dưới xung quanh đột nhiên cuộn lên hỏa diễm hừng hực, như là một đoàn hỏa vân xông tới đỉnh núi Bát Hoang Sơn.
- Đó là...
Người tu hành quanh bốn phương tám hướng thấy được cảnh này, trong lòng đều mừng thầm, có người nhịn không được kêu lên:
- Vị kia là trưởng lão Tây Sơn tông Hùng Thạc, tu vi cao thâm, danh chấn bốn phương, dưới cây Lang Nha bổng kia, không biết đã có bao nhiêu người toi mạng...
Khi hắn nói đến chỗ này, đạo thân ảnh hung cuồng kia đã vọt tới trước mặt Phương Nguyên.
Lang Nha bổng “Hô” một tiếng đánh tới, thế lớn lực nặng, hỏa diễm rợp trời, như muốn thiêu đốt cả thế gian.
Phương Nguyên lại vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó, chờ hắn tung bổng đánh tới.
Thẳng đến khi Lang Nha bổng sắp đánh tới trên đỉnh đầu, thân hình Phương Nguyên mới đột nhiên khẽ động.
Hắn rút thân lùi ra sau một bước, sau đó tay phải hóa trảo, nhanh như tia chớp trảo tới, cường hành cắm lên cổ đối phương, từ giữa không trung kéo người này xuống, nện ở trên đất, bành một tiếng, mặt đất bị chấn ra một cái hố to.
- Bạch!...
Lang Nha bổng rời tay, bay lên cao cao, rơi xuống sơn cốc.
Cùng lúc, còn nuốt ực một ngụm nước bọt.
Không chỉ hắn, lúc này ở chung quanh Bát Hoang Sơn, không biết bao nhiêu người cũng theo đó nuốt nước miếng khan.
Thật là quá không cấp mặt mũi, người ta tốt xấu cũng là một phương trưởng lão a...
Phương Nguyên lại như chưa từng ra tay, thần sắc bình tĩnh quay đầu quét mắt nhìn bốn phía.