Trong vô hình, đám người chen chúc chung quanh âm thầm rụt ra sau một bước.
Vô số người đảo mắt tìm kiếm bốn phía:
- Tại sao không ai lên nữa?
- Lại đến mấy tên thanh niên sức trâu xem nào...
- Dù không có cách nào suy yếu thực lực tên Thiên Đạo Trúc Cơ này, tốt xấu cũng trước để chúng ta thăm dò đối phương a...
- ...
- ...
Lúc này, trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn, đám người Kim gia đã bị giam cầm trong trận ba bốn ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng vừa sợ vừa giận, giờ lại thấy đại đội nhân mã đi đến, làm sao còn không biết là do lão thái quân phái tới?
Vốn tưởng nhiều người tu hành như vậy ùn ùn kéo tới, sẽ bắt lại gia hỏa ngông cuồng ngang ngược kia, sau đó đưa đến quỳ xuống trước mặt mình, ai ngờ kết quả cuối cùng lại thành thế này. Mới đầu thì mắng hăng lắm, đến khi động thủ lại chỉ có một người, mà cái người này còn căn bản không có tư cách động thủ, chưa đến một hiệp đã gục, trực tiếp bị bắt lại, ném vào trong đại trận.
Khổ người ngược lại không nhỏ, suýt nữa nện trúng thân đám người Kim gia...
Chứng kiến bộ dạng sợ hãi rụt rè của đám đông chung quanh, người Kim gia không khỏi giận càng thêm giận.
- Vân Hải ca ca, ngươi nhanh ra tay giết hắn... Còn khách khí với hắn làm gì, cùng lúc tiến lên a...
Hắn còn chưa dứt lời, Phương Nguyên lại đã nhíu mày.
- Đợi lâu vậy rồi, các ngươi vẫn mãi không thấy có ai ra tay, vậy để ta ra tay trước!
Hắn lạnh giọng quát nói:
- Từ giờ phút này trở đi, trăm trượng xung quanh Bát Hoang Sơn chính là cấm địa, người không có phận sự mau thối lui!
Tiếng hét lớn chấn cho mây trôi tứ tán, nội tâm chúng tu sĩ cũng theo đó trầm xuống.
Ai nấy đều vội vàng nhìn xuống dưới chân, chỉ sợ lúc này mình đang đứng trong phạm vi trăm trượng.
Bọn hắn ùn ùn kéo tới, vây quanh bốn phía, mặt trước nhất chỉ cách Bát Hoang Sơn không đến ba mươi bốn mươi trượng, song chỉ có một nửa số người là ở trong phạm vi trăm trượng, nhất thời không khỏi sợ hãi, đều muốn thối lui, nhưng lại cảm thấy nếu cứ thật lui ra như vậy, mặt mũi e rằng mất hết, huống hồ sau lưng toàn là người, còn có thể lui đi đâu được?
Phương Nguyên quét mắt nhìn bốn phía, thấy đám đông chỉ hơi khẽ xôn xao, nhưng không ai thối lui, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
“Bá” một tiếng, hắn từ trên đỉnh núi vọt thẳng xuống:
- Vậy để ta khai đao trước...
Thân hình lướt nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía đám người Trung Châu Thôi gia cách đó hơn mười trượng.
Công tử Thôi gia Thôi Vân Hải chính đang ngồi trên lưng tê giác trắng, đứng ở hàng trước nhất, bằng với đứng mũi chịu sào. Càng huống hồ lúc nghênh đón ánh mắt Phương Nguyên liền biết rõ Phương Nguyên chính đang nhắm mình mà đến, lập tức dọa ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
- Hô ...
Còn không đợi hắn quyết định nên lui hay là nên kiên trì tiếp lấy chiêu này, tê giác trắng dưới háng hắn đã sợ hãi đến độ đột nhiên nhảy dựng lên, quay đầu bỏ chạy, nháy mắt liền đã trốn ra hơn mười trượng...
Cảnh này khiến Phương Nguyên không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, hắn chạy dứt khoát như vậy, mình nên đuổi hay là không nên đuổi?
“Ầm” một tiếng, ngay thời khắc đó, bùn đất sau lưng hắn đột nhiên chia năm xẻ bảy, một con cự tích hung tợn đáng sợ chui ra từ trong đất bùn, răng nanh lởm chởm, cắn thẳng về phía hắn, Phương Nguyên nhướng mày, thân hình lướt ra sau, cự tích cắn vào khoảng không, lại trực tiếp vọt vào trong đám đông, đụng cho không biết bao nhiêu người tu hành không kịp trốn tránh bay loạn ra ngoài!
Cự tích một kích chưa trúng, liền lập tức phi tốc đảo quanh, há miệng phun ra khói độc màu đen.
Người chung quanh thấy vậy đều kinh hãi thất sắc, bỏ chạy tứ tán.
- Ha ha, ngươi làm bừa gì đấy?
Ở trên lưng cự tích kia, chợt thấy một tiểu nữ hài khoác Linh Lung bảo giáp, vẻ mặt cười lạnh, tay phải nắm lấy một thanh đoản kích, từ trên cao nhìn xuống Phương Nguyên, hét lớn:
Chẳng qua đến lúc này, hắn lại có chút hoài nghi...
Chẳng lẽ hiện tại những người này dám đến vây công mình, một phần nguyên nhân là bởi khi trước mình quá nể mặt bọn hắn?
Tâm niệm khẽ chuyển, hắn cười lạnh một tiếng, đạp bước hướng về phía cự tích...