Có lẽ giờ ai cũng hiểu năm đó tại sao một tiểu thư danh giá lại chấp nhận bao che cho đừa người hầu nhưng Hạ Lan chứ . Vốn dĩ là muốn lấy lòng anh nhưng khi anh bỏ đi cô ta cảm thấy Hạ Lan vốn chứng mắt liền làm cho Hạ Lan biến mất.
Khả Nguyệt không nói gì bỏ đi , Trạch Uy đừa tay sờ lớp kính lạnh buốt . Anh biết cô đang giận anh biết cô đang thât vọng đang tôn thương nếu không cô đã không tự tay giết đừa con mà cô hằng ao mang đến thế giời này , là do anh tất cả là tại anh .
Hạ Lan sụp đổ ngã trên đất thì ra bao năm nay cô đã hận sai người còn người cô coi như người nhà lại xem cô như con ngốc lợi dụng cô . Mạc Đông ôm lấy cô vào là cô do tất cả do cùng Khả Nguyệt bầy trò hại An Lạc , vốn dĩ An Lạc rất tốt cô chỉ vì bản thân cô mang nợ Khả Nguyệt mới giút cô ta đuổi An Lạc đi nào ngờ cô hại chết cháu mình . Đừa bé trong bụng cô là do An Lạc cứu còn con của An Lạc ai có thể cứu nó cơ chứ.
An Lạc trong bóng tối không muốn rời đi co mình lại trong góc phòng không cần nghĩ ngơi không cần lo lắng không cần suy đoán tâm tình người ta lại càng không cần mệt mỏi . Cho dù có nguồn sáng chiếu đến chân cô bản thân cô rút lại bởi bản thân không muốn tời khỏi đây , ánh sáng càng lớn bản thân cô lại càng thu mình lại . Đến khi ánh sáng chiếu mọi ngóc ngánh cô liền chạy vào trong bóng tối càng chạy càng xa càng mệt đến khi không chạy nổi cô ngã xuống bóng tối .
Lúc tỉnh dậy bản thân cô trong một căn nhà đơn sơ chỉ là một căn nhà cấp vốn nhưng bầy trí vô cùng tinh tế chiếc giường cô nằm thật ra một một cái phản gỗ được đặt lên 3 cái ghế dài , đối điện là một bộ bàn ghế gỗ được đóng thừ cách thân cây ghép lại trên đặt một lọ hoa oải hương thơm nhẹ bên cạnh một chiếc cửa sổ ánh nắng chiếu vào nhẹ nhàng mang hương hoa bên ngoài một cánh đồng hoa oai hương tím ngắt ngoài ra một chiếc bếp củi đơn sơ một tủ pha trà nhỏ , người phụ nữ mặc chiếc váy hoa nhỏ dài đơn giản khuôn mặt thanh tú dừng nhưng chỉ với tầm 28\-30 tuổi vừa nhìn thấy cô mỉm cười nụ cười bà vô cùng xinh đẹp
" Con gái tỉnh rồi nào lại đây " người phụ nữ hiền từ nhìn cô đưa tay muốn sờ đầu cô nhưng lại bị cô co mình lại tránh bà
" Con gái từng sợ nào lại đây , được rồi đừng sợ nào lại đây " Bà nằm tay cô bỗng nhiên An Lạc thấy bà rất quen lại không thể nhớ ra là ai
" Ổn rồi con gái không sao nữa rồi " Bà chạm được vào tay cô liền ôm cô vào lòng mình vỗ về
Cô cảm thấy thật ấm áp đã rất lâu rồi chưa ai ôm cô như vậy An Lạc bật khóc như đừa trẻ trong lòng bà ấm ức trong lòng đều buôn ra hết
Tại bệnh viện Hạ Lan mặc áo phòng hộ bước vào phòng
" Anh à "
" Xuýt nhỏ tiếng thôi để cô ấy ngủ đừng đáng thức cô ấy " Trạch Uy nắm lấy tay cô áp mặt mình
Khuôn mặt trắng bạch đã có chút hồng hào nhưng cô chưa tỉnh vẫn thấy mệt mỏi mà nằm bất động ở đây , bác sĩ nói họ không thể làm gì bởi bản thân cô không muốn thức dậy .Anh cũng không muốn ép cô phải dậy chỉ là sợ cô lúc tỉnh dậy không thấy anh sẽ đi tìm . Cô nằm một ngày anh sẽ ngồi ở đây một ngày , Hạ Lan nhìn anh không chỉ có cô tiều tuỵ bản thân anh cũng không chăm sóc mình râu không cạo , quần ao không thay ngày ngày chỉ ngồi bên cạnh cô dùng khắn ấm giút cô lau người
An Lạc ngồi trên cánh đồng hoa oải nhương trong lòng đừa bé trai ba tuổi đôi mắt tròn to nhìn cô đưa bàn tay nhỏ bé nắm ngòn tay cô từng cơn gió mang theo hương hoa , xa xa ánh mặt trời cam khuất dần sau dãy núi trong căn nhà hương thơm thức ăn vô cùng hấp dẫn
" M....ẹ " thằng bé trong lòng đưa cô một nhánh hoa oải hương đôi mắt tròn to . An Lạc nhận từ tay thằng bé hôn lên đôi má mũm mĩm
" Tiểu Phong , con có hận mẹ không ?"An Lạc nhìn đừa bé trong lòng
" Mẹ con rất yêu mẹ " Thắng bé đưa đôi tay bé nhỏ ôm lấy cô
An Lạc ôm lấy chặt lấy thằng bé đây vốn là thế giời cô mong muốn có riêng một đừa con sống ở một vùng đất bình yên mỗi ngày sống qua ngày cùng trời đất nhìn đừa bé từng ngày lớn lên vậy là đủ rồi .Hơn nữa giờ đây cuộc sống cô còn hơn mong đợi ở đây có thêm một người mẹ mặc dù lớn hơn cô chả bao nhiêu nhưng từ lúc đến bà muốn cô gọi là mẹ bản thân cô cảm thấy gọi gì cũng quan trọng , quan trọng là bà chịu thu nhận mẹ con cô hơn nữa đối sử rất tốt